Tên kia bỗng nhìn quanh tìm kiếm bốn phía, cuối cùng hắn nhìn thấy đồng cỏ khô chất cao ngất đằng sau góc nhà gỗ và khe hở phía sau đủ chứa một người.
Bởi vì tầm mắt hắn di chuyển mà Mạc Cảnh Thâm khựng lại, anh bỗng rút khẩu súng từ bên hông ra ném xuống đất, đồng thời giơ một tay lên quá đỉnh đầu.
Sự chú của tên kia lập tức lại dồn vào Mạc Cảnh Thâm, thấy anh thành thật ném súng đi, lúc này hắn liền nở nụ cười.
Nhưng Mạc Cảnh Thâm trước nay luôn là người nguy hiểm, bọn chúng đều biết rõ anh thâm sâu khó lường thể nào.
Dù thế này nhưng chúng cũng không dám chủ quan đến gần, mà chỉ chĩa súng vào đầu anh.
Chỉ cần anh có bất kỳ hành động gì thì bọn chúng sẽ bắn chết anh bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một tên đang tuần tra bên kia gian nhà gỗ nghe được tiếng động bên đây.
Khi đi qua, hắn ta liền trông thấy cảnh này, đưa mắt nhìn tên tới trước rồi cùng nhau cầm súng đứng đó.
Quý Noãn nằm rạp trong đống cỏ khô, sắc mặt trắng bệch nhìn cảnh tượng chỉ cách cô hơn vài mét.
Mạc Cảnh Thâm luôn bình tĩnh đứng yên, không nhìn về phía cô.
Những tên tội phạm liều mạng này tuy trung thành với A Cát Bố, nhưng tội phạm vẫn là tội phạm, bọn chúng sẽ cố gắng tìm cách để có được lợi ích lớn nhất cho mình.
Vì thế bây giờ bọn chúng đang cân nhắc xem có nên giết chết Mạc Cảnh Thâm hay là đưa anh đến chỗ A Cát Bố để tranh công.
Mạc Cảnh Thâm quá rõ suy nghĩ của bọn chúng, nên anh không di chuyển, huống chi Quý Noãn vẫn còn ở trong đống cỏ khô cách đó không xa.
Cho dù kế hoạch có tỉ mỉ thế nào đi nữa cũng không sánh bằng an nguy và câu nói “Mạc Cảnh Thâm, em có thai rồi” của Quý Noãn.
Giờ khắc này, anh không thể đánh cược.
Bỗng, tên tới sau phát hiện một mẫu váy trắng dưới đồng cỏ khô.
Váy trắng mà Quý Noãn đang mặc là của bà cụ cho cô, không vừa người lắm, hơn nữa gấu váy còn rất dài, cô nấp và trốn thế này cũng không thể nào che giấu được
màu váy trắng tinh trong bụi cỏ, kiểu gì màu trắng bắt mắt cũng sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Tiếp đó, tên kia nheo mắt lại, chĩa thẳng họng súng về phía đống cỏ.
Thái dương Mạc Cảnh Thâm giật giật.
Mấy tên này cực kỳ gian ác, chĩa họng súng vào anh cũng chẳng sao, ít nhất anh còn có thể cậy vào khía cạnh lợi ích để giành chút hi vọng sống sót cho mình.
Nhưng chĩa vào Quý Noãn thì bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể nổ súng.
Thấy hắn ta đang muốn nổ súng, Mạc Cảnh Thâm khẽ nhích chân, khẩu súng vừa bị ném xuống đất lập tức được hất lên, một lần nữa rơi đến tay anh.
Thấy anh muốn nổ súng, tên tới trước tạm thời không nghĩ ra nên giết anh hay là nên bắt anh về để kiếm lợi, bèn chĩa thẳng họng súng về phía đống cỏ, thành công thấy được Mạc Cảnh Thâm vì thế mà đứng yên, không làm bừa nữa.
“Bỏ súng xuống!” Rõ ràng đã nhìn ra được người trong đống cỏ rất quan trọng với anh, tên kia thẳng thừng uy hiếp.
Tên tới sau bỗng hạ thấp giọng, nói: “Hay chúng ta cứ giết hắn trước để phòng ngừa hậu họa.” “Được, lên đi.” Mạc Cảnh Thâm lại ném súng đi, lần này là ném đến bên chân bọn chúng.
Hai tên kia lập tức mỉm cười giống như được toại nguyện, một tên trong đó tiến lên đá một cú vào đầu gối Mạc Cảnh Thâm, anh khuỵu một chân xuống đất.
Cùng lúc đó, tên kia đập báng súng vào sau gáy anh.
Trong chốc lát, sắc mặt anh trắng bệch, nhưng để người con gái trong bụi có không hoảng sợ, anh không nên tiếng nào.
Mạc Cảnh Thâm đè giọng thật thấp, dù anh nói rất trầm và nhỏ, nhưng Quý Noãn vẫn nghe ra được ý tứ nguy hiểm: “Nơi này đã bị bao vây rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Thay vì ở đây trung thành với A Cát Bố và làm tội phạm bị truy nã giống hắn, các người tốt hơn hết là thả tôi ra, tôi sẽ thương lượng một cơ may sống còn cho các người với căn cứ XI và cảnh sát.” Một khoảng thinh lặng ngắn ngủi.
Hai tên kia do dự.
Đúng là bọn chúng thật sự không ngờ Cảnh sát Mỹ bình thường khó huy động nhất lại tới đây nhanh như vậy, lại còn còn sử dụng phương tiện chiến đấu, lái rất nhiều trực thăng đến đây.
Nếu bọn chúng cứ tiếp tục trì hoãn, thì thật sự không khác gì ngồi chờ chết.
Bọn chúng đi họng súng lạnh lẽo vào đầu Mạc Cảnh Thâm.
Trong mắt tên tới trước đây do dự, còn trong mắt tên tới sau lại đầy sát ý, hắn không tin rằng mình sẽ sống sót sau khi thả anh đi.
Cùng lúc đó, Quý Noãn nằm trong đống cỏ đã sớm biết mình không trốn được nữa.
Cô tìm được một cây gỗ cứng trong đống cỏ, đoán chừng là củi được bổ ra nhưng chưa sử dụng.
Cô nắm chặt cây gỗ trong tay, từ từ đứng lên chuẩn bị.
Nhân lúc bọn chúng không chú ý đến bên này, cô gần như lao ra khỏi đống cỏ, đập mạnh vào tên đứng gần đồng cỏ nhất, hắn ta liền ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, cô lại tiến lên, tiếp tục phang một gậy vào cổ tay của tên trước mặt, đánh bật sáng trong tay hắn ra.
Trong phút chốc, hai tên bị cô gái trong bụi cỏ chui ra đánh ngã xuống đất, súng vàng sang một bên.
Mạc Cảnh Thâm gần như nhặt được sáng lên trước, nhưng lúc ngẩng lên thì tên ngã xuống đất trước đã nhanh chóng đứng bật dậy, dí súng vào trán Quý Noãn.
Tên kia chộp lấy cánh tay Quý Noãn, dí sát súng vào Thái dương cô.
Hẳn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Cảnh Thâm: “Thử đi, xem tốc độ của chúng ta ai nhanh hơn ai.” Cây súng lạnh băng dí vào thái dương Quý Noãn là một cây súng trường màu đen vừa dài vừa lạnh, lóe lên ánh sáng màu đen bằng giá mà cô thậm chí còn chưa nhìn thấy trên truyền hình Trung Quốc ở Hải Thành.
Hắn uy hiếp Mạc Cảnh Thâm ném súng đi, nhưng Mạc Cảnh Thâm vẫn cầm chặt lấy súng, nhắm ngay đầu hắn, không buông tay.
Tên kia bỗng cười khẩy, nói bên tại Quý Noãn: “Xem ra Mr.
Control cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc nhỉ.
Mày giả vờ câm điếc lẩn trốn mấy ngày ở chỗ chúng tạo, kết quả ngay cả mạng của mày mà hắn cũng không coi ra gì.” Cò súng hơi võng xuống, kêu kèn kẹt ngay Thái dương cô.
Cả người Quý Noãn cứng đờ.
Mạc Cảnh Thâm khẽ chớp mắt, tim như muốn ngừng đập, rốt cuộc lúc này mới nới lỏng tay.
Anh từ từ cúi người, để súng xuống đất.
Lúc này, tên kia cũng đã đứng lên, thừa cơ tiến lại cầm súng lên lần nữa.
Đầu tiên hắn ta giẫm vào tay Mạc Cảnh Thâm, sau đó lập tức quay người tát mạnh vào mặt Quý Noãn, mắng cô một tiếng con đò thổi tha.
Xương cổ tay của hắn gần như bị cô đập gãy, đau thấu trời.
Hắn ra tay vô cùng tàn độc, không hề nương tay vì cô là phụ nữ.
Đầu Quý Noãn bỗng lệch sang một bên, cả người run cầm cập, gò má lập tức sưng lên, đau đến chết lặng.
Cô có thể cảm giác được rằng của mình bị va đập, chất lỏng mằn mặn ứa ra nơi đầu lưỡi.
Bởi cái tát quá mạnh mà mái tóc đang vén bên mang tai của cô xõa xuống, che khuất núa gò má sưng húp.
Cô nuốt ngụm nước bọt lẫn máu xuống, không hề rên la một tiếng, để mặc cho tóc che kín mặt.
Như vậy thì Mạc Cảnh Thâm sẽ không nhìn thấy mặt cô.
Không nhìn thấy thì tốt.
Trong nháy mắt, cơ bắp khắp người Mạc Cảnh Thâm căng cứng, anh vừa định hành động thì họng súng của tên tới trước đã dí vào trán anh lần nữa.
Hắn ta nói bằng tiếng Anh: “Mày dám nhúc nhích là cô ta chết chắc!”