Phong Lăng trả lời lại một cách tỉnh bơ: “Vâng.”
Tạm thời Quý Noãn chưa biết chuyện giữa Lệ Nam Hành và Phong Lăng, thậm chí cô cũng không biết quá nhiều chuyện về Nam Hành, chẳng qua làm việc với Phong Lăng một thời gian, thấy rất hòa hợp, cô thật sự rất thích Phong Lăng.
Thậm chí Quý Noãn còn thường xuyên nghe thấy Tiểu Bát lén buôn chuyện, nói là Phong Lăng thật sự rất tốt, nếu Phong Lăng có thể dễ gần hơn một chút, đừng lúc nào cũng cứ nghiêm mặt khiến người ta không dám lại gần thì còn tốt hơn nữa.
Phong Lăng thật sự không giỏi đối nhân xử thế lắm, con người Quý Noãn rất tốt, Tiểu Bát cũng rất đáng yêu, dù cô đã cố gắng hết sức để trở nên dễ gần nhưng vẫn thường không tìm được điểm buồn cười khi hai người họ nói chuyện với nhau, bởi vậy Tiểu Bát thường hay nói đùa, nếu cô là kiểu nữ hiệp khách mặt lạnh thời nay, thì cô sẽ là nữ thần có sức mạnh lạnh lùng đạt max.
Đây đều là những thuật ngữ mà Phong Lăng chưa từng nghe thấy…
Nhưng khi tiếp xúc với bọn họ, Phong Lăng thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Công việc làm vệ sĩ ở Hải Thành cũng không nguy hiểm như lúc còn làm vệ sĩ của gia đình Ritter. Khi ở trong nhà Ritter, cô phải đề phòng phần tử khủng bố lén tập kϊƈɦ và đối thủ trả thù, đồng thời còn phải bảo vệ một bé gái nhỏ tuổi.
Quý Noãn thì khác, cô ấy làm việc gì cũng rất có chừng mực, chỉ có điều bối cảnh của Mặc Cảnh Thâm quá lớn, có rất nhiều chuyện sẽ hơi phức tạp, để đề phòng Quý Noãn không gặp phải chuyện nguy hiểm nên Mặc Cảnh Thâm mới sắp xếp người ở bên cạnh cô ấy. Những chuyện thường gặp phải đều là vài chuyện nhỏ, thậm chí Phong Lăng còn chẳng cần phải dùng tới cả vũ khí, chỉ vài cước đơn giản đã đủ để xử lý đám tép riu đó rồi.
Hai ngày sau.
Trước khi tan làm, Tiểu Bát chợt chặn Phong Lăng lại, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ.
Nhìn Tiểu Bát có gương mặt đáng yêu nhưng thực chất còn lớn hơn mình hai tuổi đang đứng ở trước mặt, Phong Lăng cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Bát toét miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh: “Chẳng phải ba boss lớn sắp họp mặt à, anh Mặc và Bác sĩ Tần là hai huyền thoại lớn của Hải Thành chúng tôi đấy. Boss Nam Hành còn là lão đại của căn cứ XI – một nơi còn giỏi hơn cả quân đội, dưới quyền của Liên Hợp Quốc trong truyền thuyết. Tôi đoán nếu mình mà đề xuất yêu cầu này với Giám đốc Quý, chắc chắn sẽ bị chị ấy đánh chết luôn. Phong Lăng, cô thấy đấy, mỗi ngày tôi pha cà phê và trà sữa cho Giám đốc Quý, đều đặc biệt mang cho cô một cốc, nể tình tôi tốt với cô như vậy, cô giúp tôi xin chữ ký của mấy boss ấy nhé?”
Nhìn vẻ mặt si mê của Tiểu Bát, Phong Lăng thờ ơ đẩy cái đầu đang sáp lại gần của cô ấy ra: “Chị sợ cô Mặc đánh chết, thế không sợ tôi đánh chết à?”
“Cô sẽ không tuyệt tình thế đâu.” Có lẽ bởi trêи người Phong Lăng luôn có một loại cảm giác trung tính khiến người ta muốn dựa dẫm, nên Tiểu Bát mới không nhịn được mà làm nũng với cô.
Phong Lãng thờ ơ nói: “Không, tôi còn tuyệt tình hơn nhé.”
Tiểu Bát lập tức mếu máo: “Nếu thật sự không được thì một chữ ký thôi cũng được, cô với boss Nam Hành quen thân thế còn gì, xin chữ ký của anh ấy được không…”
Nhớ đến chuyện lúc trước vì xin một chữ ký của anh mà cô phải vật lộn mấy ngày trời, vẻ mặt của Phong Lãng tối sầm lại: “Không được.”
Tiểu Bát khẽ kéo ống tay áo của cô: “Phong Lăng tốt bụng…”
Phong Lăng nhìn bộ mặt fan cuồng kia với vẻ cạn lời, vùng tay ra: “Không được.”
Thấy Phong Lăng thật sự rất kiên quyết, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ thỏa hiệp, Tiểu Bát thở dài: “Cô thấy đấy, ngày nào tôi cũng ở cạnh cô Mặc, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa từng được nhìn thấy mặt của anh Mặc! Dù có được nhìn thấy thì cũng chỉ là liếc qua một chút. Cảm giác này giống như khó khăn lắm cô mới bái được thần tiên, kết quả vì thị lực kém, nên ngay cả thần tiên trông như thế nào cũng không nhìn rõ, quá là đáng tiếc luôn! Tôi muốn có một chữ ký thôi mà…!”
“Chị cứ ở cạnh cô Mặc lâu thì kiểu gì cũng sẽ tận mắt nhìn thấy thôi, chẳng qua anh Mặc ít khi đến phòng làm việc bên này, mà bây giờ thì cô Mặc lại quá bận, nên có ít cơ hội dẫn chị đến Tập đoàn Mặc thị. Nếu chị thật sự muốn gặp anh ta như thế, bao giờ tôi đến Mặc thị, tôi dẫn chị đi cùng nhé?”
Tiểu Bát nhìn Phong Lăng một lúc với vẻ kinh ngạc, sau đó đột nhiên phấn khích ôm chầm lấy cánh tay cô: “Ây da, cô cũng đâu phải là người tuyệt tình hay lạnh lùng gì đâu. Cô xem, cô có thể nói ra câu sẽ dẫn tôi đến Mặc thị, vậy chứng tỏ thật ra cô đã coi tôi là bạn rồi đúng không?”
Phong Lăng lẳng lặng nhìn cô gái đột nhiên sáp đến ôm chầm lấy cánh tay mình, cố gắng kìm chế không đẩy cô ấy ra. Thói quen không thích bị người khác đụng chạm của cô có lẽ thật sự phải thay đổi thôi.
“Tôi không phải là muốn nhìn thấy họ cho bằng được, dù sao những người này đều là đại thần trong mắt tôi cả, có thể xin được chữ ký là đủ. Vả lại, đó là chồng của Giám đốc Quý mà, ngày nào tôi cũng ngửi thấy tiên khí trêи người Giám đốc Quý rồi.” Tiểu Bát vừa nói vừa hạ thấp giọng: “Nhưng Bác sĩ Tần và boss Nam Hành thì khác, bình thường tôi muốn tiếp xúc với họ cũng đâu có được!”