Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu, con vừa nói gì? Cậu nhóc đó, cái cậu tên là Phong Lăng ấy là con gái sao?” Tần Thu kinh ngạc nhìn Phong Minh Châu.

Phong Minh Châu có thể hiểu sự ngạc nhiên của mẹ mình nhưng không hiểu sự kinh ngạc đến khϊế͙p͙ sợ trong ánh mắt bà là bắt nguồn từ đâu, cô ta chỉ nhìn bà rồi đáp: “Thì cô ta vốn là con gái mà, cũng không biết đóng giả con trai trà trộn trong căn cứ XI để làm gì, có lẽ bản tính trời sinh đã thích những nơi có nhiều đàn ông rồi cũng nên?”

Ánh mắt của Tần Thu trở nên bàng hoàng, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt giống hệt bà lúc trẻ của Phong Lăng, sau đó bà lại ngoảnh sang nhìn về phía mẹ mình.

Bà cụ đặt tay lên mu bàn tay của Tần Thu, được đỡ lấy, yên lặng một lúc lâu mới nói: “Vào từ đường xem sao trước đã.”

Tất cả cũng chỉ là suy đoán và nghi ngờ, hơn nữa bà cụ cảm thấy tuổi tác hình như không khớp cho lắm… Nhỡ đâu hi vọng rồi lại thất vọng…

Mấy năm trước sau khi đứa con út rơi xuống biển, người nhà họ Phong đã không ít lần đi đến các trại trẻ mồ côi ở khắp mọi nơi, bất kể đứa bé nào trông giống bé út, đều được họ tưởng là kỳ tích sống, là đứa bé đáng thương ấy. Nhưng kiểm chứng hết lần này đến lần khác đều là những kết quả thất bại.

Cháu gái thứ hai nhà họ đã mất tích mười bảy năm, còn Phong Lăng đó thì… Họ lại nghe nói người này mới mười bảy tuổi, nếu cô đúng là người con gái thứ hai của nhà họ Phong thì phải là mười tám tuổi mới phải.

Tuổi tác không khớp, trùng hợp nhiều đến mấy cũng vô dụng.

Nhưng đứa trẻ đó thật sự rất giống… Nếu cô ấy thật sự là con gái, vậy thì càng…

Tần Thu và mẹ mình biết rõ trong lòng với nhau, trong tình trạng chưa kiểm chứng thì rất nhiều chuyện không thể nói rõ.

“Thưa bà và cô, cả Nam Hành và ông cháu đều không có nhà, chuyện từ đường thì đợi vài hôm nữa hai người hãy đến đi ạ. Không phải hôn lễ vừa mới được tổ chức sao? Hai người đến sớm quá.” Vì không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên lúc này chắc chắn Lệ Cẩm Sắt cũng không tiện để người nhà họ Phong vào trong.

Đặc biệt là Phong Minh Châu – cô con gái lớn nhà họ Phong, trông cô ta có về như không quá thích thú với bất kỳ chuyện gì. Cô nghe cuộc trò chuyện của họ, hình như đang có sự vướng mắc kỳ lạ nào đó, đương nhiên nhà họ Lệ sẽ không can dự vào những chuyện cãi vã này, vì vậy cách tốt nhất là tránh xa, cũng không được để bọn họ vào nhà.

“Chúng tôi chỉ đến xem thử di vật còn sót lại của đứa cháu gái thứ hai thôi.” Bà cụ nói khẽ.

“Bà ạ, chắc chắn di vật mà cô Hai nhà mình để lại không chỉ có hai bộ đó, nhà mình cũng chỉ mang hai bộ sang đây, những bộ khác đều vẫn giữ lại bên người mà. Hai bộ đồ đó mới rời khỏi nhà có hai, ba hôm thôi, nhà mình cứ nhất quyết muốn vào từ đường của nhà họ Lệ để xem sao? Dẫu sao bà cũng là người cùng thế hệ với các ông nhà cháu, chắc bà cũng

rõ một nơi như từ đường, nếu không phải là người nhà họ Lệ thì không được tự do đi vào chứ ạ. Hơn nữa tư tưởng trọng nam khinh nữ của nhà họ Lệ rất hà khắc, đến cháu là cháu gái ruột của ông Ba mà muốn bước vào còn phải xin xỏ mãi, bà… với cô Phong cùng chị Phong đây vào thế này không thích hợp đâu ạ.”

Bà cụ lập tức cau mày nhưng không kiên quyết muốn đi vào nữa: “Được rồi, nếu nhà họ Lệ đã có nhiều quy tắc như thế thì tôi cũng không phá vỡ quy tắc nữa, bao giờ thì Nam Hành về?”

“Chuyện này thì cháu không rõ, nếu mọi người có việc gấp thì bây giờ cháu sẽ đi gọi điện cho anh ấy. Nhưng ban nãy cháu gọi, anh ấy không nghe…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK