Ba ngày sau, Quý Noãn chưa cần ra tay trả thù thì Cục Hàng không Hải Thành thông báo tin dữ.
Chuyến bay BA168 từ Hải Thành đi London không biết vì lý do gì đã gặp tai nạn trên không khi bay ngang qua Thái Bình Dương.
Toàn bộ hành khách trên máy bay, gồm có 57 người Trung Quốc, 108 người Anh, và hơn mười hành khách từ các quốc gia khác đều không may mắn gặp nạn.
Đội cứu hộ trên biển của hai nước Trung Quốc và Anh đã đi tìm kiếm và cứu nạn.
Nhưng dựa trên điều kiện thời tiết và môi trường xung quanh nơi gặp nạn thì cơ hội có người sống sót là rất nhỏ.
Quý Noãn vừa biết tin thì lập tức gọi điện ngay cho Quý Hoằng Văn theo bản năng.
Thế nhưng điện thoại reo thật lâu mà không có ai nghe máy.
Cô đứng trước cửa sổ sàn trong căn hộ chung cư nhìn về hướng Thái Bình Dương.
Hôm trước cô đã gọi điện cho dì Cẩm nên biết sáng nay Quý Mộng Nhiên bay từ Hải Thành đi London.
Chuyến bay của Quý Mộng Nhiên chính là chiếc BA168 vừa không may gặp nạn.
Nhận được tin tức cô em gái quấy nhiễu cô suốt hai kiếp người bỗng nhiên gặp nạn, Quý Noãn không quá kinh ngạc đến mức không chấp nhận được.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là, Quý Hoằng Văn chắc chắn không chịu đựng nổi! Điện thoại Quý Hoằng Văn đổ chuông thật lâu mà vẫn không có ai nghe, Quý Noãn quả quyết gọi điện cho di Cẩm.
Dì Cẩm nghe điện thoại thì không ngừng khóc lóc, kể tình hình Chủ tịch Quý không tốt lắm.
Sau khi ông nghe tin tức về vụ tai nạn máy bay thì tự giam mình trong văn phòng công ty suốt mấy tiếng không ra ngoài.
Không có ai trong công ty dám xông vào phòng.
Đối với Quý Noãn, cho dù thế nào cô cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho Quý Mộng Nhiên.
Nhưng trong mắt Quý Hoằng Văn, dù sao Quý Mộng Nhiên cũng vẫn là con gái ruột của ông.
***
Mặc Cảnh Thâm vừa vào cửa đã nhìn thấy Quý Noãn ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Sáu giờ tối rồi, em còn định đi đâu?” “Tối nay em về Hải Thành, không biết sáng mai có kịp quay lại không, nếu không kịp thì em sẽ nhờ Phong Lăng xin phép giáo sư Lâm giúp em.” Quý Noãn vội vàng nói rồi định lao ra cửa luôn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô rồi vươn tay nắm cổ tay cô kéo lại, đặt túi cô đang cầm xuống sàn: “Giờ này rồi, em có chạy đến sân bay thì chuyển sớm nhất về Hải Thành cũng phải sau nửa đêm mới có.
Em đến sân bay cũng vô dụng thôi.
Trước hết em trấn tĩnh lại, nói anh nghe em về nhà làm gì?” “Hôm nay Mộng Nhiên bay đi London, chuyến bay của cô ta gặp chuyện.
Em sợ ba em nhất thời không chịu đựng được nên phải quay về xem thế nào!” Quý Noãn không tin tin tức lớn như vậy mà Mặc Cảnh Thâm lại không biết.
Bình thường, loại tin tức về tai nạn máy bay này sẽ bùng nổ ngay lập tức trong dư luận cả nước.
“Đúng là chuyến bay từ Hải Thành đi London gặp tai nạn hàng không.
Chiều nay sau khi biết tin, anh đã cử người đến công ty hàng không điều tra.
Bản thân Quý Mộng Nhiên không lên chuyến bay đó, cô ta chỉ tạm thời bị liệt vào danh sách mất tích mà thôi.” Mặc Cảnh Thâm chăm chú nhìn gương mặt Quý Noãn trắng bệch đi vì lo lắng, điềm đạm nói cho cô nghe.
Quý Noãn há hốc miệng nhìn anh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Thoạt đầu cô không lên tiếng, như để đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của anh, sau đó cô cầm điện thoại gọi cho Quý Hoằng Văn nhưng ông vẫn không nghe máy.
“Nhưng bây giờ ba em không chịu nghe điện thoại.
Người ở công ty ba cũng không dám đi vào phòng làm việc tìm ông ấy.
Em sợ…”
“Chủ tịch Quý từng trải qua bão táp phong ba ở thương trường, khả năng chịu đựng không yếu đuối như vậy đâu.
Để anh bảo Thẩm Mục lái xe đến Quý thị ngay xem thế nào.
Cậu ta sẽ báo tin Quý Mộng Nhiên không lên máy bay cho Chủ tịch Quý biết.” Mặc Cảnh Thâm siết chặt cánh tay cô: “Đừng hoảng hốt, cứ để anh lo.” Vậy cũng tốt, Thẩm Mục vẫn đang ở Hải Thành chứ không đến thành phố T cùng Mặc Cảnh Thâm.
Từ trước đến nay, cậu ta là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, chắc chắn sẽ có cách đến Quý thị gặp được ba cô.
Quý Noãn gật đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm biết bây giờ cô khá nóng ruột.
Anh không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay cô trấn an rồi cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Mục.
Quý Noãn tự mình nghe Mặc Cảnh Thâm nói chuyện rồi lại liếc nhìn điện thoại của mình.
Màn hình điện thoại lại hiển thị tin tức thuyền cứu hộ vớt được thi thể người gặp nạn.
Có thể vì cô đã không còn tình cảm từ lâu, những thăng trầm tang thương của cuộc sống ở kiếp trước và sự thù hận năm này sang năm khác đã bào mòn tình cảm mười mấy năm sớm tối bên nhau của hai chị em.
Từ khi cô biết tin chuyến bay của Quý Mộng Nhiên gặp nạn, trong lòng Quý Noãn không chút dao động.
Có chăng thì cũng chỉ là cô không cam tâm vì không tự tay cho Quý Mộng Nhiên thử nếm trải những gì cô đã chịu đựng ở kiếp trước, nên chỉ có chút hụt hẫng.
Kể cả bây giờ, khi biết có lẽ Quý Mộng Nhiên không có mặt trên chuyến bay này thì cô cũng không hề có cảm xúc gì.
Quả nhiên loại tình cảm này một khi đã cắt đứt là nguội lạnh hẳn, có cứu vãn hay đau khổ đến mấy thì cũng không thể nào ấm áp trở lại.
Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thâm ôm về sofa.
Cô vẫn canh chừng điện thoại di động, suy đoán xem lúc nào thì Quý Hoằng Văn mới trả lời điện thoại.
Mặc Cảnh Thâm cởi áo khoác lúc trước cô định mặc ra ngoài, đặt sang một bên, rồi dắt cô ngồi xuống sofa, cúi đầu nhìn cô: “Em day dứt vì Chủ tịch Quý không nghe điện thoại của em, có phải không?” Quý Noãn ngồi bất động, Mặc Cảnh Thâm cũng không gạn hỏi cô thêm nữa, ngồi ngay bên cạnh cô, để đầu cô ngả vào vai mình.
Quý Noãn nhắm mắt, im lặng một hồi mới nói: “Cho dù Quý Mộng Nhiên gặp chuyện không may thật hay không thì em cũng cảm giác sau chuyện này, ba em sẽ bắt đầu né tránh em.” Mặc Cảnh Thâm xoa đầu Quý Noãn, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Noãn Noãn.” Giọng anh trầm thấp, vừa trìu mến vừa thấu hiểu: “Riêng chuyện tình cảm của hai chị em thì đúng là ba em xử lý không hợp lý lắm.
Cũng vì ông quá bận rộn nên không thể trông nom Quý Mộng Nhiên.
Nhưng em không thể vì mới biết được hai cha con em có thể không có quan hệ máu mủ mà cho rằng ông ấy sẽ dần xa lánh em.” “Vâng, chắc em cả nghĩ rồi…”
Mặc Cảnh Thâm nói bên tai có bằng chất giọng ấm áp: “Từ khi còn rất nhỏ thì em đã là niềm tự hào của ông ấy, cũng là đứa con gái ông tập trung bồi dưỡng, chứng tỏ cho đến bây giờ ông không hề băn khoăn về chuyện máu mủ.
Ba em khẳng định em là con gái của ông ấy là đủ rồi.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ba em tạm thời cần thời gian để tĩnh tâm lại, chứ không phải đang né tránh em.
Trên đời này chuyện không mong muốn có thể phát sinh bất cứ lúc nào, chỉ duy nhất tình yêu lâu dài và chân thành mới bất biến.
Anh đối với em chính là như vậy, Chủ tịch Quý với em cũng là như vậy.” Quý Noãn vùi mặt mình vào ngực anh: “Em mong mãi mãi được làm con gái của ông, dù một ngày nhà họ Quý không còn hùng mạnh nữa thì em vẫn nguyện ý làm con gái của ba em.” Anh im lặng mấy giây rồi thấp giọng thản nhiên nói: “Nếu Chủ tịch Quý biết em nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Em không phụ lòng ông ấy nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm.
Đây mới chính là sự đền đáp có ý nghĩa nhất với ông ấy, thực tế hơn nhiều so với việc gọi điện thoại ân cần thăm hỏi.” Cô ôm ghì lấy anh, vùi mặt sâu hơn vào cổ anh.
Cô nhóc này không còn lúc nào cũng cậy mạnh như mấy tháng trước, ít nhất vào những lúc yếu đuối, cô có thói quen úp mặt vào lòng anh, không hề giấu giếm.
Cô tin tưởng để anh vỗ về.
Anh vuốt ve bờ vai của cô, nói khẽ: “Thẩm Mục gặp được Chủ tịch Quý sẽ gọi điện lại ngay cho em.
Bình tĩnh chờ một chút, đừng nóng ruột.”