Bỗng có tiếng huýt sáo vang lên, mọi người đều chuẩn bị xem trò vui, muốn xem thử bạn học viên Trần này sẽ bị huấn luyện viên A Linh quật ngã xuống đất như thế nào.
Phong Lăng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Bắc Khuynh một cái, cô lùi lại một bước nhường cho anh ta tiến lên: “Bắt đầu đi.”
Trần Bắc Khuynh tiến lên trước, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, bày ra một tư thế tiêu chuẩn của một học viên giỏi, từng động tác của anh ta đều rất chắc chắn và đều là những chiêu thức mà Phong Lăng đã dạy. Trần Bắc Khuynh vươn dài cánh tay ra, túm lấy cánh tay của Phong Lăng, lúc cô đang định thăm đò tìm chỗ sơ hở trong động tác của đối phương, đột nhiên có một sức mạnh kéo cô đến trước mặt.
Vì Trần Bắc Khuynh đột nhiên thực hiện một tư thế không theo động tác tiêu chuẩn, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh ta, cô định đẩy đối phương ra, nhưng cánh tay vốn đang nắm lấy bả vai cô của Trần Bắc Khuynh lại vươn ra trước, đột nhiên lấy túm bả vai bên trái của Phong Lăng. Giây phút đó, vẻ mặt Phong Lăng đột nhiên thay đổi, Trần Bắc Khuynh bất chợt vác cô lên vai, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta vác Phong Lăng lên vai chừng mười mấy giây, cố ý không để Phong Lăng giãy giụa, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, sau đó mới quật ngã cô xuống tấm đệm dưới đất ở sau lưng.
Tấm đệm rất êm, ngã xuống cũng không có vấn đề gì nhưng lúc quật ngã Phong Lăng xuống đất, Trần Bắc Khuynh đã thấy hối hận ngay. Vì sợ Phong Lăng bị ngã đau, anh ta quay người lại định kéo cô dậy nhưng trong lúc tức giận, Phong Lăng đã đá anh ta ra.
Trong lúc hai người đang giằng co, động tác của Phong Lăng không ổn định và Trần Bắc Khuynh cũng vậy, bất chợt, cả người anh ta bổ nhào xuống đất, đè mạnh lên người Phong Lăng.
Trông thấy nữ huấn luyện viên mặt lạnh lại bị quật ngã tại chỗ, tiếng huýt sáo ở xung quanh càng ầm ï hơn, cùng với đó là những tiếng kêu kinh ngạc: “F*ck, f*ck”.
Chính Trần Bắc Khuynh cũng ngây ra một lúc, đây là tình huống mà anh ta không ngờ đến.
Nhưng Phong Lăng lại lạnh lùng nhìn đối phương: “Đứng dậy.”
Trần Bắc Khuynh nhìn Phong Lăng, trong ánh mắt có sự xúc động và áy náy. Lúc đứng dậy, anh ta định giơ tay kéo cô lên nhưng người đối diện không thèm liếc nhìn tay anh ta lấy một cái, nhanh nhẹn đứng dậy, đồng thời lạnh giọng hỏi: “Sao anh biết trêи bả vai tôi có vết thương? Các chiêu khác còn chưa học được, mà đã học được cách chăm chăm tìm điểm yếu của người khác để tấn công trước rồi sao?”
“Mấy lần trước tôi thấy mỗi lần khi bả vai bên trái của cô bị đụng trúng, mười lần thì chắc phải đến tám lần trông cô có vẻ không được thoải mái. Dù tôi không chắc có vết thương cũ hay là gì nhưng với năng lực của một người mới học, muốn quật ngã cô qua vai thành công thì chỉ có thể đánh vào điểm yếu của cô. Dù chiêu này khá hèn hạ nhưng chí ít cũng là một thủ đoạn để đấu cận chiến, đây là câu mà cô đã từng nói khi lên lớp, cô quên rồi sao?” Trần Bắc Khuynh thản nhiên nhìn cô.
Phong Lăng nhất thời cứng họng, không muốn nói gì thêm nữa, chỉ giơ tay tỏ ý anh ta hãy quay về vị trí.
Sau khi tiết học kết thúc, vì Phong Lăng đã giành được giải quán quân đấu cận chiến cho nữ phạm vi toàn nước Mỹ, huấn luyện viên trưởng của võ quán và quản lý đã sắp xếp một buổi tiệc chúc mừng. Vốn dĩ Phong Lăng đã đeo mặt nạ đi thi đấu, cũng không nói ra tên thật của mình, mà chỉ báo một biệt danh thôi, bị nhận ra cũng không làm sao nhưng cô không muốn làm rùm beng lên.