Hai vệ sĩ đang định giơ tay kéo Quý Noãn ra, nhìn thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm thì cả trán và lưng đều toát mồ hôi lạnh, không dám duỗi tay ra đụng vào người cô nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả trong phòng và nguyên cả tầng 33 của khách sạn này bỗng im lặng như tờ.
Đây không phải là lần đầu tiên Quý Noãn nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng khắc nghiệt như vậy. Nhưng ánh mắt của anh bây giờ khiến cho người ta lạnh đến tận xương, cũng làm cho cô thoáng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm quét qua bọn họ: “Ai dám đụng đến cô ấy?”
“Mặc tổng, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Mặc đổng. Ông ấy lo lắng cho tình hình của Mặc tổng ở trong phòng nên mới phải sai chúng tôi…” Hai vệ sĩ rùng mình giải thích.
Gương mặt Mặc Cảnh Thâm âm u nhưng sắc lạnh, tầm mắt rơi xuống một trong hai tên vệ sĩ, trên môi hiện lên nụ cười châm chọc: “Nghe theo lệnh à?”
Quý Noãn đứng yên lặng bên cửa.
Từ lúc đầu cô đã biết Mặc Thiệu Tắc không thể khống chế được Mặc Cảnh Thâm, nếu không ông ta cũng sẽ không dùng đến thủ đoạn cưỡng chế này đâu.
Mà hành động đêm qua của Mặc Thiệu Tắc sẽ chỉ càng đẩy Mặc Cảnh Thâm ra xa hơn. Ai cũng có thể cảm nhận được điều đó từ thái độ bây giờ của Mặc Cảnh Thâm
Trong mắt của anh không hề còn có người gọi là ba này nữa.
Rét lạnh, vô cùng lạnh.
Mặc Cảnh Thâm bước đến cạnh Quý Noãn, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu đến cuối không chút sợ hãi, cầm tay cô.
Nhìn thấy động tác Mặc Cảnh Thâm vừa làm khi đi đến trước cửa, chỉ trong nháy mắt, mặt Mặc Thiệu Tắc như băng ngàn năm, vô cùng khó chịu.
Quý Noãn cho rằng Mặc Cảnh Thâm đang dùng cách này để trấn an cô. Bàn tay cô đang bị anh nắm khẽ nhúc nhích, ngón tay cô chà xát lòng bàn tay anh, muốn xoa dịu không khí quá mức căng thẳng này.
Thế mà chỉ một giây tiếp theo, cô chợt bị kéo mạnh, cả người cô đâm thẳng vào ngực Mặc Cảnh Thâm, trong thoáng chốc chân không đứng vững. Cánh tay mạnh mẽ của Mặc Cảnh Thâm cứ ôm cô như vậy như muốn tuyên bố quyền sở hữu, điềm tĩnh thản nhiên ôm cô vào lòng.
Giọng nói lạnh lùng kiên định của Mặc Cảnh Thâm xẹt qua đỉnh đầu cô: “Quý Noãn là vợ của tôi, có tôi ở đây, không ai có thể làm lung lay vị trí bà Mặc của cô ấy.”
Ánh mắt Mặc Thiệu Tắc lạnh như băng: “Thư Ngôn đâu? Tối qua con bé không ở cùng anh sao?”
Đúng lúc này ở cửa thang máy gần đó vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Chú Mặc, cháu xin lỗi…”
Mặc Thiệu Tắc bất chợt quay sang nhìn về phía An Thư Ngôn.
Không cần nói ông ta cũng hiểu rõ tất cả mọi chuyện bây giờ.
Ánh mắt Mặc Thiệu Tắc tàn nhẫn, con ngươi sắc bén nhíu lại: “Xem ra Thư Ngôn không muốn dùng đến cách thức khiến người khác khó chịu. Tôi có thể hiểu được sự do dự của con bé. Một cô gái tốt như vậy, lúc nào cũng đều suy nghĩ cho anh, đến mức này rồi mà con bé vẫn vứt bỏ cơ hội, có thể thấy được tình cảm của con bé với anh sâu sắc đến mức nào. Quý Noãn này đã là gì? Cảnh Thâm, tốt hơn anh nên nhìn cho rõ ràng!”
“Con nhìn rất rõ.” Giọng Mặc Cảnh Thâm ẩn chứa nụ cười chế giễu lạnh lẽo: “Con không từ bỏ cuộc hôn nhân này, cũng sẽ không cưới Thư Ngôn. Cả đời con chỉ cưới một mình Quý Noãn là đủ rồi.”
An Thư Ngôn đứng ở xa không bước đến gần. Tuy Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm không cao giọng, nhưng cũng đủ để cô ta có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô ta cụp mắt xuống không nói gì nữa. Khóe mắt lóe lên tia đau khổ.
Từ lúc Quý Noãn lái xe lao ra khỏi nhà họ Mặc trong đêm sấm sét vang dội thì cô ta đã biết rồi…
Từ ánh mắt tin tưởng kiên định mà Quý Noãn dành cho Mặc Cảnh Thâm, cô ta đã biết rồi…
Mặt Mặc Thiệu Tắc sa sầm, hà khắc tức giận. Ông ta đảo mắt nhìn thấy khuôn mặt An Thư Ngôn mệt mỏi lặng lẽ thì cặp mắt sắc bén lại càng híp chặt.
An Thư Ngôn lại khách sáo nhẹ nhàng gật đầu với ông ta rồi xoay người đi, không muốn đứng ở đây chứng kiến tiếp nữa.
Mặc Thiệu Tắc đột nhiên chuyển mắt sang nhìn Quý Noãn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Cảnh Thâm, anh để ý đến Quý Noãn này thì thế nào? Dù sao phụ nữ cũng chỉ là vật trang trí cho sự nghiệp của đàn ông. Nếu như không phải vì quyền thế nhà họ Mặc thì Quý Noãn có tiếng mắt cao hơn đầu này làm sao có thể cam tâm tình nguyện kết hôn khi mới hai mươi tuổi? Trước khi anh chị kết hôn, sợ rằng cô ta không hiểu những người như Mặc Cảnh Thâm anh là người như thế nào! Đến bây giờ, sợ rằng cô ta cũng vẫn còn chưa hiểu rõ!”
“Đ**, cái của nợ nhà anh!” Ông cụ Mặc đứng bên cạnh chợt mắng một câu: “Phụ nữ là vật trang sức cho sự nghiệp? Có bản lĩnh thì sau khi về Mỹ anh nói những lời này với mẹ của Cảnh Thâm đi!”
Mắt Mặc Thiệu Tắc híp lại, lạnh lùng nhìn ông cụ, rõ ràng là hoàn toàn bất mãn với ông.
“Anh trừng cái gì mà trừng? Mấy chục năm trước, nếu không phải ba anh có mắt nhìn người để anh ôm được người đẹp về nhà, thì liệu anh có thể cưới mẹ Cảnh Thâm không? Lúc đầu người ta cũng là đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, không xem trọng tên nhóc sa đọa nóng nảy là anh kia. Cuối cùng chẳng phải hai người bọn anh đã hòa hợp cả đời hay sao? Rồi sinh cho tôi đứa cháu nội Cảnh Thâm ngoan như vậy còn gì!”
“…”
Lồng ngực Mặc Thiệu Tắc phập phồng giận dữ, lúc này ông ta cũng không muốn cãi lại ông cụ, chỉ lạnh mắt nhìn Quý Noãn: “Tại sao không trả lời? Cô có biết rõ quá khứ của Cảnh Thâm không? Có biết nó là loại người gì không?”
Nét mặt Mặc Cảnh Thâm vô cùng lãnh đạm, anh kéo Quý Noãn ra phía sau.
Có điều Quý Noãn bất chợt cười khẽ, từ phía sau anh bước lên, ngẩng đầu đối mặt với Mặc Thiệu Tắc: “Mẹ của Cảnh Thâm có biết khi còn bé ông cai sữa lúc mấy tuổi không? Có biết mấy tuổi thì ông hết đái dầm không? Có biết lúc bảy tuổi ông rụng mấy cái răng không? Có biết lần đầu tiên ông yêu một cô gái trẻ nắm tay ôm hôn như thế nào không? Có biết trước khi kết hôn ông là người như thế nào không?”
Sắc mặt Mặc Thiệu Tắc sa sầm rét lạnh, lập tức trừng mắt nhìn cô.
“Bà ấy nhất định không biết!” Quý Noãn vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng khóe miệng vẫn lạnh lẽo, ánh mắt trong trẻo không chút tránh né, cứ như vậy đón lấy ánh mắt rét lạnh của ông ta: “Nếu đến cả quá khứ đó của ông mà bà cũng không biết, thì tôi nghĩ đến tuổi này ông ly hôn cũng được rồi. Bây giờ cặp đôi lệch tuổi cũng rất phổ biến, tự ông cưới An Thư Ngôn ưu tú vô ngần kia đi, chẳng phải rất hợp ý ông sao?”
“Cô hỗn láo!” Mặc Thiệu Tắc chợt nghiêm giọng quát lớn: “Tuổi chưa lớn mà mồm miệng đã xấc xược. Nhà họ Quý các người dạy cô bất kính với trưởng bối như vậy sao?”
“Tôi là con dâu ông, nhưng một tiếng ba cũng không được gọi, như vậy đã là bất kính với ông lắm rồi. Ông còn thiếu mấy câu bất kính như vậy sao?” Quý Noãn hỏi ngược lại.
“Nói không sai!” Ông cụ Mặc thiếu điều muốn đi qua vỗ tay ủng hộ Quý Noãn.
Mặc Thiệu Tắc tức giận nhắm mắt lại, chỉ về phía Quý Noãn, rồi lại nhìn ông cụ đang cười ha ha: “Đây chính là cháu dâu ba lựa chọn sao?”
Ông cụ Mặc gật gù liên tục, gương mặt tươi cười: “Đúng vậy, cháu dâu ta chọn đấy!”
Mặc Thiệu Tắc: “…”