Cho dù Phong Lăng biết cô nàng Tần Thư Khả này cũng chỉ xuất phát từ ý tốt, nhưng cô vẫn không quen bị người khác kề sát lại gần như vậy.
Tần Thư Khả cũng không dính lấy cô nữa mà chỉ nói một câu:
“Cậu vẫn còn phải nằm viện thêm vài ngày sao? Mấy ngày tới tôi cũng rảnh, tôi có thể thường xuyên đến thăm cậu được không?”
Cô vừa nói xong, lại nhớ ra chuyện gì đó, xoay người đi ra ngoài cầm hai túi hoa quả lớn để ở trên ghế nghỉ ngoài phòng bệnh vào:
“Đây là hoa quả tôi vừa mua, vừa rồi mải nói chuyện với chị Minh Châu ở bên ngoài nên suýt nữa quên mất, tôi chưa biết cậu thích ăn gì cho nên tôi mua mỗi loại một ít, cậu tự lấy loại mà mình thích nhé.”
“Thật sự là không cần đâu…”
Phong Lăng chưa kịp nói hết thì Tần Thư Khả đã vô cùng nhiệt tình, để hoa quả lên trên chiếc bàn vuông ở mép giường, lại chẳng nói chẳng rằng lấy từ trong túi ra con dao gọt hoa quả và đĩa dùng một vừa mua, rồi bắt đầu gọt cắt hoa quả.
Có lẽ là sau khi nói chuyện với Phong Minh Châu, bà Phong không vui vẻ cho lắm cho nên sau khi ngồi trên sofa đằng kia được một lúc thì đã đứng dậy nói là phải đi. Sắc mặt Phong Minh Châu cũng không tốt lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo.
“Cậu bé, bác đi trước nhé, vốn lúc đầu chỉ là muốn đến thăm cháu một lúc, kết quả không ngờ con gái vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, ở đây lại làm phiền cháu.”
Sau khi nói xong, bà Phong cũng không đợi Phong Lăng đáp lời mà lập tức xoay người rời đi, có thể nhìn ra được là tâm trạng không tốt lắm.
Vừa rồi Phong Lăng cũng chỉ chú ý tới Tần Thư Khả vẫn liên tục gọt hoa quả, chưa từng để ý xem mẹ con họ vừa nói gì, cũng không biết vì sao lại không vui, chỉ có thể gật đầu xem như để chào tạm biệt.
Sau khi hai người họ đi ra khỏi cửa, Tần Thư Khả cầm hoa quả đã gọt xong, nhẹ nhàng để vào đĩa, rồi vừa kéo tay Phong Lăng vừa dặn cô nhất định phải làm điều trị đúng liệu trình, phải nghe lời của bác sĩ, phải dành thời gian nghỉ ngơi, nói luyên thuyên không dứt cả một tràng dài. Cuối cùng, Phong Lăng không thể không tự mình tiễn mọi người vào thang máy, rồi lại vì Tần Thư Khả không muốn cứ vậy mà buông tay nên cô đành phải tiễn mọi người đến tận ngoài cửa chính sảnh tầng một của bệnh viện.
Bên ngoài trời đang mưa, nhưng không lớn, bước nhanh vẫn có thể đi thẳng lên xe.
Tất cả mọi người đều không mang ô, Tần Thư Khả thấy bên ngoài đang mưa nên mới không kéo Phong Lăng đi ra nữa, quay đầu đầy quyến luyến, chào tạm biệt Phong Lăng.
Mặc dù mưa không lớn nhưng vẫn có vài hạt mưa li ti bay bay, vương lên tóc Phong Lăng, chỉ mới có vài ba phút mà mái tóc ngắn gọn gàng mềm mại đã hơi dính lại trên trán, thế mà khuôn mặt trắng ngần lạnh lùng kia trông lại càng thêm đẹp trai.
Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình màu lam nhạt mà Phong Lăng đang mặc, phối hợp với vẻ mặt dịu dàng của cậu, thật sự khiến cho trái tim của Tần Thư Khả không ngừng đập thình thịch.
“Phong Lăng!”
Tần Thư Khả chuẩn bị lên xe rồi, nhưng nghĩ thế nào vẫn xoay người chạy ngược lại, chạy thẳng đến trước mặt Phong Lăng, cũng không biết là vì chạy quá nhanh hay chỉ đơn giản là đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Ngày mai tôi có thể đến bệnh viện thăm cậu được không?”
Phong Lăng nhìn cô gái nhỏ tinh quái trước mắt, đã nhiều năm như vậy trôi qua, nữ giả nam lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy hơi buồn phiền vì giới tính của mình.
Có vẻ như việc cô thay đổi dáng vẻ sắp khiến một cô gái bị tổn thương rồi.
Chỉ có điều về sau cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt, nếu như chỉ đơn thuần là thích, nhớ nhung vô căn cứ thì còn tốt hơn phát hiện ra sự thật.
“Tôi không chắc bác sĩ có cho tôi gặp người khác thường xuyên không, hơn nữa nơi này cũng có một vài quy định, nếu như không phải là cực kỳ cần thiết, cô Tần vẫn nên hạn chế đến thì hơn.”
Phong Lăng uyển chuyển nói.
Cảm giác bị từ chối chẳng hề dễ chịu chút nào, mặc dù Tần Thư Khả biết Phong Lăng chắc chắn sẽ không đồng ý, thế nhưng nghe được đáp án thẳng thừng như vậy thì vẫn thấy hơi mất mát. Cô cúi đầu, yếu ớt đưa tay lên kéo ống tay áo Phong Lăng:
“Sau này tôi cũng không thể gặp lại cậu nữa sao…”
Phong Lăng nhìn đầu ngón tay trắng muốt mịn màng của cô nàng, đang định tự tay đẩy ra, bỗng nhiên Tần Thư Khả nắm chặt ống tay áo cô:
“Như vậy đi, mấy ngày tới tôi sẽ không đến quấy rầy cậu, nhưng đến ngày cậu xuất viện, tôi sẽ đến đây gặp cậu một lát có được không?”
“Cô Tần, bên ngoài trời còn đang mưa, có gì để sau hẵng nói! Nếu cứ đứng như vậy sẽ bị cảm đấy.”
Phong Lăng không đáp lời, chỉ bình tĩnh nhắc nhở một câu.
Lúc này mắt Tần Thư Khả sáng lên, định nói nếu như mình bị cảm thì cũng có thể mượn cơ hội này đến bệnh viện tiêm hoặc nằm viện gì đó, như vậy thì có thể gần gũi với Phong Lăng rồi.
Nhưng khi lời đến đầu môi, thấy Phong Lăng dường như vẫn không có một chút hứng thú nào với mình thì lại chỉ có thể nuốt lại mấy lời kia, có điều cô vẫn không nỡ buông tay áo Phong Lăng:
“Vậy… Tôi đi về cùng bác và chị trước, nếu sau này còn cơ hội gặp mặt, tôi muốn xin số điện thoại của cậu, cậu có thể cho tôi không?”
Lần sau?
Sẽ không có lần sau nữa đâu!
Phong Lăng chỉ nhàn nhạt nhếch môi đáp:
“Vậy thì để lần sau hẵng nói.”
Tần Thư Khả giống như là đang từ hoàn toàn không có hy vọng, lại mơ hồ nghe được một tia hy vọng trong lời nói kia, nhếch miệng cười, xoay người chạy về đến chỗ xe, quay đầu lại vẫy tay với Phong Lăng rồi mới vào trong.
Một chiếc Hummer đen cao lớn đang phi nhanh đến trong mưa rồi dừng lại trước cửa bệnh viện, khi Lệ Nam Hành hạ kính xe xuống liền nhìn thấy một màn như vậy.
Thiếu nữ đứng trong mưa lưu luyến nắm lấy tay áo thiếu niên, sau đó không biết thiếu niên đã nhận lời cô điều gì, thiếu nữ vừa đỏ mặt vừa hạnh phúc, xoay người chạy về phía chiếc xe cách đó không xa.
Cạnh người lái xe có một cái máy tính bảng còn chưa tắt màn hình, bên trên là một cuộc họp video vừa mới kết thúc, màn hình tối lại, cuộc họp vừa kết thúc một phút trước đó.
Vốn dĩ Lệ Nam Hành hạ cửa kính xe xuống để đốt điếu thuốc, tay trái vuốt ve cái bật lửa màu bạc, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua thiếu niên đứng ở trước cửa bệnh viện, con ngươi trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông, là Tiểu Hứa gọi tới, Lệ Nam Hành nhìn thoáng qua, nghe:
“Nói.”
“Lão đại, tối nay tôi tạm thời không thể về được, tôi thấy Phong Lăng ở bệnh viện kia cũng không có vấn đề gì, nếu như anh không yên tâm thì gọi cho bọn AK tới trông Phong Lăng nhé.”
Tiểu Hứa áy náy:
“Chỉ có điều Phong Lăng vẫn cứ không thích ở trong bệnh viện lắm, khi rảnh vẫn sẽ quan tâm đến chuyện lớn nhỏ trong căn cứ, nếu như có nhiệm vụ thì có khi dù chưa kết thúc thời kỳ trị liệu cũng nhất định sẽ chạy về căn cứ, phái một người trông chừng cậu ấy cũng tốt, tránh để cậu ấy luôn nghĩ mình là chiến sĩ kiên cố không gì phá nổi, đợt điều trị khí dung này vẫn chưa kết thúc, cũng chỉ mong sao có thể trở về huấn luyện và nhận nhiệm vụ.”
“Ừ, tôi ở ngay gần bệnh viện, đêm nay tôi ở đây.”
Giọng Lệ Nam Hành lạnh nhạt.
Tiểu Hứa nghe thấy lão đại lại đến bệnh viện thì không nói gì thêm nữa, chỉ cười rồi nói đến những chuyện khác, sau đó tắt máy.