Có điều Phong Lăng không có khái niệm về tiền, huống chi cô ăn ở đều ở căn cứ, có rời khỏi căn cứ thì không biết có thể làm gì. Cơ bản cô rất ít khi tiêu tiền nên không quan tâm là nhiều hay là ít, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Kết quả thì ra tiền của cô đều bị Lệ Nam Hành giữ?
Trong nháy mắt, biểu cảm của Phong Lăng trở nên vô cùng phức tạp.
“Tại sao tiền thưởng nhiệm vụ của tôi lại ở chỗ lão đại?”
Về chuyện này, Phong Lăng vẫn hơi bất ngờ. Dù cô không có khái niệm gì về tiền bạc, nhưng cũng từng nghe đồn về Lệ Nam Hành và nhà họ Lệ. Tóm lại, Lệ lão đại tuyệt đối không phải là người thiếu tiền. Nói rằng sau lưng anh có vô số núi vàng núi bạc cũng không quá. Số tiền mà cô có khi làm nhiệm vụ hai năm qua đối với anh phỏng chừng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, không hề đáng kể, chắc anh chẳng để vào mắt.
Vậy tại sao tiền của cô lại bị anh giữ lại?
“Để ở chỗ cậu, thành viên trong căn cứ mà vay tiền cậu, cậu có cho vay hay không?”
“Có.”
“Nếu bọn họ không trả lại cho cậu thì sao?”
“Nếu thật sự có nguyên nhân đặc biệt gì thì không trả cũng không sao. Dù sao tôi cũng không có nhu cầu sử dụng gì nhiều. Hơn nữa về sau tôi vẫn còn có thể làm nhiệm vụ kiếm lại.”
Khi Nam Hành quay đầu lại nhìn thì thấy cô vẫn thản nhiên nhìn mình, hiển nhiên là thật sự không hề có khái niệm gì về tiền bạc.
Anh đặt tờ báo sang bên cạnh: “Dựa vào tính tình này của cậu, số tiền hai năm nay cậu liều chết liều sống làm nhiệm vụ có được đã bị người khác vay mượn hết rồi. Hàn Kình đã cố ý nói với tôi về tình hình của cậu, mỗi lần anh ta phân chia tiền thưởng thì chỉ đưa cho cậu một phần cần thiết nhất, số còn lại anh ta tạm thời giữ lại giúp cậu. Nhưng anh ta chỉ có một tài khoản, không tiện cho lắm, cho nên đã gửi tiền của cậu ở chỗ tôi. Hơn hai năm tính tổng lại thì đủ để mua một căn hộ nhỏ trong khu vực không quá phồn hoa ở Los Angeles. Trước khi quay về căn cứ, tôi đã giúp cậu đặt một căn hộ có hoàn cảnh địa lý và không gian không tệ. Căn hộ mang tên cậu, tất cả quyền mua bán cũng đều thuộc về cậu. Ở ngay gần đây thôi, mua điện thoại di động xong, cậu có muốn đi xem không?”
Phong Lăng hoàn toàn không nghĩ tới mình lại có thể có một căn nhà của mình.
Nam Hành lại nhìn cô, thấy ánh mắt của cậu thiếu niên đang ngẩn ngơ nhìn mình thì hiểu cô không đoán được chỉ hơn hai năm ngắn ngủi mà mình lại có được nhà.
Đối với Nam Hành, những vật ngoài thân đó chẳng có gì đáng kể. Nhưng người không nơi nương tựa như Phong Lăng, so với việc để cô cầm tiền trong tay rồi không biết dùng như thế nào, lại bị người khác vay mượn hoặc là lừa đi thì không bằng anh giúp cô quản lý tiền cho tốt. Ít nhất thì đó là thứ thật sự chỉ thuộc về chính cô.
Khi Nam Hành định bỏ mặc chẳng thèm để ý đến cô mà cầm tờ báo lên thì cô đứng cạnh ghế sofa im lặng hơn nửa ngày lại nhẹ giọng nói: “Cảm ơn lão đại.”
Nam Hành nhăn trán, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười như có như không, cũng không nhìn cô nữa.
Lúc này, quản lý cửa hàng điện thoại di động đã mang đến tất cả các kiểu điện thoại di động mới phù hợp yêu cầu của bọn họ, còn làm như một nghi lễ mà đặc biệt dùng khay thủy tinh phủ vải đỏ bê tới.
“Cậu Lệ, đây là kiểu dáng mới vừa ra tháng này, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu mà cậu vừa nhắc tới.” Quản lý cung kính đi tới cười nói.
Nam Hành lạnh nhạt nhìn mấy chiếc di động kia, nói thẳng: “Để cậu ta chọn, thích cái nào thì mua cái đó.”
Hôm nay, Phong Lăng thật sự không định mua di động, nhưng Lệ lão đại nói cũng đúng, sau lần di động của cô bị nước vào, nó đã bị chạm mạch. Hơn nữa đúng thật là đã hơn hai năm, gần ba năm rồi, kiểu dáng đã rất cũ. Vài lần trước, khi làm nhiệm vụ, di động còn rơi xuống đất mấy lần, góc cạnh đều có dấu vết xây xước. A K cũng từng chê bai cô vài lần, hỏi sao cô còn chưa thay di động mới. Cô chỉ nói vẫn có thể dùng, tại sao phải thay?
Nhưng bây giờ thấy nhiều di động kiểu dáng mới lại xinh xắn như vậy xuất hiện trước mặt, dù Phong Lăng không có hứng thú, nhưng nếu so sánh thì mấy chiếc này vẫn đẹp hơn chiếc di động cũ kia của cô.
Cô không nhịn được cầm lấy một cái thuận mắt nhất trong đó, cầm ở trong tay không lớn không nhỏ, rất vừa vặn. Quản lý ở bên cạnh ân cần dạy cô cách dùng như thế nào, nên chỉ vài phút sau, Phong Lăng đã quyết định muốn mua chiếc đó.
“Vậy mua cái này đi.” Nói xong, cô lại hỏi: “Có chắc chắn là có hiệu quả chống nước không?”
“Chắc chắn, đương nhiên chắc chắn. Cậu Lệ cũng ở đây, trung tâm thương mại chúng tôi đều là sản nghiệp của nhà họ Lệ, tôi nào dám nói dối trước mặt cậu Lệ chứ. Hơn nữa, ngành sản xuất di động bây giờ phát triển như vậy, không thấm nước chỉ là một tính năng thêm ngoài thôi. Cậu yên tâm, chỉ cần không phải ở trong khu vực có áp suất nước quá lớn, cũng không phải nước quá nóng thì tuyệt đối không thành vấn đề.”
Phong Lăng gật đầu.
Điểm ấy, cô tin tưởng.
Có vài kiểu đồng hồ đắt tiền hình như cũng có nguyên lý này. Không phải nước nóng, cũng không phải nơi có áp lực nước cực mạnh thì sẽ có hiệu quả chống thấm nước nhất định.
“Người anh em, cậu không xem các kiểu dáng khác à?”
“Cái này là được, tôi cầm rất vừa tay.”
Lúc này Nam Hành mới nhìn mấy chiếc di động trước mặt cô, đồng thời nhìn cái trong tay cô: “Quả thật là cái này rất thích hợp.”
Quản lý nghe thấy cậu Lệ cũng lên tiếng thì vội vàng gật đầu: “Vâng, vậy tôi sẽ đi đến nhà kho để lấy một chiếc mới chưa mở hộp đến đây.”
Sau khi thấy cậu Lệ gật đầu, quản lý lại vội vã xoay người chạy nhanh đến nhà kho phía sau.
Trong lúc chờ đợi, Phong Lăng vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh ghế sofa. Nam Hành liếc cô: “Tập suốt cả chiều rồi, bây giờ đứng lâu như vậy không mệt à?”
“Không có gì, không mệt đâu, lão đại cứ ngồi đi.”
Nghe lời này thì hình như Phong Lăng đã hoàn toàn coi chính mình như vệ sĩ vậy.
Nam Hành túm lấy cánh tay cậu, kéo đến bên cạnh mình, rồi bắt ngồi xuống sofa cùng kiểu. Phong Lăng theo bản năng vội vàng muốn rút tay về. Khi Nam Hành đang muốn buông tay cô ra thì anh hơi khựng lại. Anh rũ mắt nhìn bàn tay trắng sạch, móng tay được cắt sửa gọn gàng, sạch sẽ hơn đàn ông rất nhiều của cô. Rõ ràng thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng bàn tay bình thường phải huấn luyện không ít lần như nắm đòn bẩy và súng trường, không ngờ lại vẫn trắng nõn và mềm mại như vậy.
Rốt cuộc thằng nhóc này có thể chất gì thế?
Trải qua gió táp mưa sa ở trong căn cứ lâu như vậy mà vẫn còn non mềm như thế?
Ngón tay anh dừng lại vài giây trên tay Phong Lăng rồi kín đáo buông ra, lạnh nhạt nói: “Mua điện thoại xong, cậu có muốn đi xem nhà không?”
Phong Lăng nhìn thoáng qua thời gian: “Không cần đâu, cũng không có gì hay để xem. Nếu tiền của tôi đã ở chỗ lão đại và anh còn có thể rút ra thời gian rảnh rỗi để giúp tôi xử lý mấy thứ này, tôi vừa cảm kích lại vừa yên tâm. Hơn nữa bây giờ trời sắp tối rồi, sau khi mua xong chúng ta trở về căn cứ đi.”