Lệ Nam Hành điên rồi, anh bất chấp kéo lấy tay cô hướng xuống dưới, lúc Phong Lăng giật lùi về sau theo bản năng vì trêи tay cảm nhận được sức nóng của anh, Lệ Nam Hành mới thở dốc bảo: “Là do em dụ dỗ anh, em không dập được ngọn lửa này cho anh thì đừng hòng ngủ yên!”
Dứt lời, người đàn ông dứt khoát cúi xuống hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Nụ hôn này là kết quả của sự kϊƈɦ động do bị chọc ghẹo quá trớn, không thể cản lại được nữa.
Phong Lăng dần thay đổi, từ mơ màng đến chủ động đưa tay xuống lên giúp anh, cô bị Lệ Nam Hành quyến rũ từng chút một, vừa hôn cô anh vừa dạy cho cô cách khiến bản thân anh thoải mái hơn, đợi đến khi anh không còn đưa tay ép cô làm thì Phong Lăng vẫn ngoan ngoãn giúp anh… Lệ Nam Hành đã ôm chặt cô gái trước mặt này vào lòng, dùng tư thế kề sát mà ôm lấy, siết lấy, môi răng triền miên.
Hiện tại đầu anh chi có củi khô lửa bốc, thậm chí vừa rồi lý trí duy nhất còn sót lại cũng đi bị thiêu rụi chẳng còn gì. Nếu không phải lúc anh lần mò xuống phía dưới cô đã chạm đến một miếng băng gì đó, khiến lý trí anh được kéo ngược về thực tại một chút thì sợ là bây giờ chuyện gì anh cũng dám làm cho mà xem.
Bỗng nhiên người đàn ông khẽ rêи lên một tiếng, anh tách khỏi môi cô, cất giọng trách cứ khàn khàn: “Lúc này rồi mà em còn cắn anh là sao?”
Đối mặt với vẻ bất mãn của anh, câu trả lời của Phong Lăng là động tác tay ở phía dưới không hề dừng lại, lại lần nữa nhướng người đến cắn cằm anh.
Lệ Nam Hành căn bản không chịu nổi khi bị cô chọc ghẹo như thế, anh dứt khoát kéo tay Phong Lăng ra rồi cúi đầu xuống cắn mạnh lên môi cô, vừa hôn vừa nghe thấy âm thanh nho nhỏ của tiếng nước bọt tràn ra bên khóe môi theo sự dây dưa giữa hai người. Phảng phất chỉ nghe được vài chữ rơi rớt trong cơn mê: “Chờ lúc về… ba ngày ba đêm… không xuống giường được… Đồ yêu tinh… em muốn giết chết anh à…”
Phong Lăng choàng tỉnh trong tiếng còi hiệu dồn dập bên tai, lúc tỉnh giấc cô vẫn còn hơi mê man, nhất thời không rõ bản thân đang ở đâu.
Đến khi tầm mắt rõ ràng rồi, cô mới thấy bản thân đang ở phòng riêng trong doanh trại, lúc này cô bỗng nhớ tới điều gì đó rồi ngồi bật dậy. Bởi vì tiếng còi hiệu dồn dập như thế này thường là có chuyện lớn xảy ra, hoặc là có chuyện khẩn cấp cần tập hợp ngay, vì thế cô nhanh chóng đứng dậy định thay quần áo ra ngoài.
Nhưng lúc định xuống giường thì cô hơi sững người lại, vừa cúi đầu xuống liền thấy ngay chiếc áo thun rộng thùng thình ở trêи người mình, xem ra hình như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng sao cô lại chẳng nhớ được hôm qua mình về bằng cách nào nhỉ?
Mới đầu là A K tìm cô uống rượu, sau đó thì sao ta…
Phong Lăng đang định đưa tay lấy điện thoại xem giờ, kết quả trong chớp mắt tay chạm đến chiếc điện thoại thì cô bỗng cảm nhận một cơn đau nhức xông đến. Đừng nói là bàn tay, ngay cả cổ tay cũng mỏi nhừ, cảm giác này giống như lúc trước khi còn ở trong căn cứ, tối đến cô lại bị Lệ Nam Hành lôi ra ngoài huấn luyện ma quỷ, cả một đêm đứng bắn súng trêи bãi tập bắn, năm ngón tay đều đau nhức mỏi nhừ, cứng đờ lại không động đậy được gì nữa.
Cô thử siết bàn tay lại, không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng tối qua, hình như trong mơ cô có cầm súng thật, sau đấy cán súng này hình như đã xảy ra vấn đề gì đó mà lại nóng đến mức đáng sợ, nhưng cô vẫn cầm nó rất lâu…
Chỉ là mơ sao? Vậy tại sao tay cô lại mỏi đến thế?
Tiếng còi dồn dập bên ngoài không ngừng vang lên, cô cũng không rảnh để suy nghĩ quá nhiều nên dứt khoát cầm điện thoại lên xem giờ, sau đó lấy bộ đồ chiến đấu màu đen ra vội vã khoác lên trêи người, nhanh chóng xông ra ngoài.
Lúc chạy ra đến nơi đã thấy có rất nhiều người sẵn sàng chờ xuất phát, cô nghe được vài người quen thì thầm trong lúc chạy ra ngoài rằng hình như trong khu rừng bí mật đã xảy ra chuyện, hơn nữa chi viện cảnh sát nước Mỹ đã đến địa điểm trước rồi. Để cứu Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm mau chóng thoát khỏi nguy hiểm nên tổ chức khẩn cấp lâm thời đã lập tức đi vào cứu viện. Nhưng hiện tại đã không còn sớm nữa, theo kế hoạch ban đầu là buổi trưa, mà bây giờ đã hơn chín giờ sáng, cô cũng không ngờ bản thân sẽ ngủ dậy trễ đến như vậy. Chắc chắn là do hôm qua đã uống quá nhiều, cũng không biết trong cơn say có làm trò con bò gì mất mặt trước mặt A K không.
Lúc này, A K cũng đã đến đứng chung một hàng với cô, sau khi huấn luyện viên đội bắn tỉa đến phát vũ khí cho từng thành viên, cũng ném cho Phong Lăng một cây súng ngắm mới toanh, đồng thời nhìn cô với ánh mắt đầy tin tưởng. Anh ta tin chắc rằng, cho dù mấy năm qua cô không về đơn vị huấn luyện nhưng chỉ cần dựa vào những thành tích lúc trước cô đạt được thì vào lúc cần phải bắn tỉa từ xa, chắc chắn cô vẫn có thể làm tốt.
Phong Lăng cầm chắc cây súng, gật đầu với huấn luyện viên một cái, đồng thời điều chỉnh góc độ của cây súng trong tay, rồi thử các vị trí khác của nó. Sau khi kiểm tra xong băng đạn bên trong, cô đeo súng ra phía sau lưng. Cô thu tay về, theo bản năng nhìn xuống tay của mình.
Sao vẫn cứ thấy… từ cổ tay trở xuống đều ê ẩm thế này?
“Lão đại!”
“Lão đại!”
“Lệ lão đại!”
Lúc bóng dáng Lệ Nam Hành xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, Phong Lăng cũng quay đầu sang nhìn, chỉ là ánh mắt cô lại lạnh lùng không hề gợn sóng, cũng không nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì. Cô chỉ hững hờ nhìn lướt qua khuôn mặt của người đàn ông kia rồi thôi, sau đó cúi đầu nắm chặt dây nịt trêи bộ trang phục chiến đấu của mình.
Ánh mắt Lệ Nam Hành như thể vô ý liếc qua Phong Lăng đứng ở giữa đám người, bởi vì cô đang cúi đầu chỉnh lại dây nịt của mình nên không xảy ra cảnh bốn mắt chạm nhau. Ảnh mắt của người đàn ông kia chỉ như hơi lơ đãng nhìn lướt qua cô, sau đó lập tức thu ánh mắt lại nhân lúc mọi người chưa phát hiện điều gì bất thường. Anh lạnh lùng ra lệnh cho tất cả mọi người chuẩn bị lên trực thăng đi cứu viện.
Phong Lăng cũng theo mọi người lên máy bay, cô đã đóng quân ở đây mấy ngày, bây giờ bỗng vội vàng ra lệnh lập đội đi vào tiếp viện thì chắc hẳn tất cả mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Cô và A K cùng lên một chiếc trực thăng, còn Lệ Nam Hành và đội cứu viện cảnh sát nước Mỹ cùng với quân chỉ huy bên kia lại ở trêи chiếc trực thăng trước nhất.
Hai chiếc trực thăng cách xa nhau, nhưng nếu đeo tai nghe thì có thể nghe được tất cả đối thoại của mọi người, cô cũng có thể thông qua đây để nói chuyện. Thế nhưng suốt hành trình cô không hề lên tiếng, chỉ nghe giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của Lệ Nam Hành bên kia đang ra lệnh chỉ huy, tất cả đều hành động theo lời anh.
Sau khi bay vào giữa khu rừng, tất cả mọi người đều nhìn máy định vị điện tử ở trong cabin của mình, các điểm đỏ trêи màn hình thiết bị này thể hiện tất cả vị trí đặc biệt và bán kính ảnh hưởng từ vụ nổ của các quả bom chôn dưới đất. Bọn họ phải chú ý tất cả những điều này, còn vị trí được khoanh vàng lại ở giữa chính là khu vực hoạt động của bọn Ajibu và Dali.
Sau khi chiếc trực thăng phía trước xác định được phạm vi của mục tiêu thì những chiếc trực thăng phía sau cũng lần lượt nhận được, tất cả mọi người đều nói vào trong tai nghe: “Đã nhận.”
Phong Lăng cũng lên tiếng, giọng nói của cô rất nhẹ, thế nhưng trêи trực thăng phía trước, Lệ Nam Hành vẫn nhận ra được giọng nói của Phong Lăng trong hàng trăm giọng nói của những người khác.
Qua tai nghe, giọng nói của Phong Lăng vẫn lành lạnh xa cách như bình thường, nhưng cũng nhờ thế mà giọng nói của cô lại trở nên dễ nhận ra nhất trong một loạt giọng nói rải rác của những gã đàn ông khác.