Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng không muốn ăn của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn tiếp tục đưa đến gần miệng anh: “Anh ăn một miếng đi.”
Đêm nay anh đã nhân nhượng hành động trẻ con của cô không biết bao nhiêu lần, lần này cũng không ngoài dự đoán, anh ăn hết nửa chiếc bánh còn lại.
“Thế nào? Ngon không?” “Cũng được.” Boss Mặc nói cũng được tức là không quá khó ăn, có thể suy diễn là ăn ngon.
Dĩ nhiên Mặc Cảnh Thâm biết lúc này cô đang đắc ý, thôi thì cứ để cô đắc ý đi.
Lúc hai người ra khỏi chợ đêm đã là rất khuya.
Chợ này rất dài, tuy lúc nãy Quý Noãn đã thay lễ phục và mặc quần áo thường ngày, nhưng chân vẫn mang đôi giày cao gót cùng tone với bộ lễ phục kia.
Lúc từ hội trường chạy ra, chân Quý Noãn đã đau rồi.
Bây giờ cô lại còn đi bộ dọc chợ đêm dài thườn thượt, khiến chân đau đến mất cảm giác.
“Vừa rồi anh xuống máy bay là đi thẳng đến hội trường luôn sao? Anh không lái xe đến à?” Quý Noãn nhìn xe cộ ách tắc và đoàn người qua lại ở cuối chợ đêm.
Hình như nơi này rất khó bắt taxi vì có quá nhiều người gọi xe.
“Anh không lái xe.”
“Vậy làm sao chúng ta về nhà?” Quý Noãn nhìn xe taxi lẫn trong biển người, gần như chẳng có chiếc nào trống.
Nơi này không phải là Đại học T mà chỉ là hội trường tại trung tâm thành phố được lựa chọn để tổ chức lễ kỷ niệm mà thôi.
Nếu đi xe từ đây đến chung cư và Đại học T cũng phải mất nửa tiếng, nhưng nơi này lại chẳng thể gọi xe được.
“Quảng trường tại cổng chính hội trường không đông lắm, hẳn sẽ dễ bắt xe hơn.” “Quảng trường ở cổng chính?” Quý Noãn quay đầu lại nhìn về phương hướng của hội trường.
Nơi đó cách nơi này rất xa, vậy là cô lại phải đi vòng qua cổng chính lần nữa.
Quý Noãn nhìn dãy đèn trên con phố dài, có cảm giác chân đau nhức dữ dội.
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô: “Em đau chân à?” “Em vẫn ổn, giày này đi chung với lễ phục nên cao hơn giày cao gót bình thường một chút, chỉ là đi bộ có hơi bất tiện thôi.” Quý Noãn tùy ý đáp.
Anh cười nhẹ, nhìn vẻ mặt rõ ràng đau đến độ chẳng có can đảm đi tiếp nhưng chết vẫn sĩ diện của cô, cặp môi mỏng nhếch lên cười khẽ: “Em nói đau cũng chẳng ai cười nhạo em, cậy mạnh làm gì?” “Không cậy mạnh thì em có thể làm gì? Cũng không thể ngủ ngoài đường được mà.
Hơn nữa chung cư nằm ngay thành phố T, chẳng xa xôi mấy, không cần phải ngủ lại khách sạn quanh đây.
Vả lại em không mang thẻ căn cước, không thuê khách sạn được.” Quý Noãn xách đồng túi nhỏ lỉnh kỉnh trên tay, nhấc chân lên, cố gắng xoa bóp lòng bàn chân đau nhức: “Vả lại đã giờ này rồi, cho dù chúng ta gọi tài xế bên đây của anh thì chắc người ta cũng đã ngủ mất rồi.
Thôi, dẹp chuyện gọi xe…” Lời còn chưa nói hết, cô đột nhiên khựng lại, bởi vì bóng dáng cao ngất của anh đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Lên đi.”
Quý Noãn nhìn người qua lại xung quanh, lại nhìn quảng trường ở cổng chính hội trường rất xa nơi này, rồi lại nhìn anh đang ngồi xổm trước mặt, nhất thời khóe môi dâng lên nụ cười ngọt ngào.
Cô không nói lời nào đã nằm úp sấp lên lưng anh.
Mặc Cảnh Thâm cõng cô, chân dài bước đều từng bước chậm rãi, vững vàng.
Quý Noãn vòng hai tay quanh cổ anh, dán mặt lên gáy anh: “Trước đây anh từng công người nào chưa?” Giọng anh ẩn chứa ý cười: “Dĩ nhiên là chưa.” “Vậy anh có từng công vị hôn thê ở Mỹ đó của anh chưa?” “Chưa từng.” Quý Noãn rất muốn hỏi thêm một câu nữa, nhưng nhớ đến hôm trước anh đã về Mỹ để giải quyết chuyện này, hơn nữa bây giờ không còn cần thiết phải nhắc đến người này nữa.
Tuy rằng cho đến nay cô vẫn không biết rốt cuộc người phụ nữ ở Mỹ đó là ai.
Mặt cô cọ bên tai anh, cô nhỏ tiếng hỏi: “Em nặng không?” Anh cười nhẹ: “Em cho rằng mình nặng bao nhiêu?” “Bình thường em ăn cũng không ít, khoảng thời gian trước còn ăn rất nhiều, suýt nữa em còn tưởng mình mang thai thật đấy.
Chắc chắn cũng sẽ tăng vài cân.” Cô vừa nói vừa ôm chặt cổ anh, sau đó rũ mắt nhìn chiếc áo phông rẻ tiền đựng trong túi trên tay mình.
Kiếp trước, cô đã từng nghèo đến độ ngay cả một chiếc áo một trăm đồng cũng chẳng mua nổi, chỉ thường mặc áo phông.
Quý Noãn thấp giọng hỏi: “Anh đối xử với em thật tốt, gần như chẳng để em nếm trải một chút cực khổ hay đau đớn nào.
Em bị anh cưng chiều đến mức sắp biến thành công chúa pha lê rồi, không chừng vừa rơi xuống đất là vỡ ngay.” Im lặng một lát, anh mới khẽ cười: “Ở bên cạnh anh, em không cần phải nếm trải bất kỳ đau đớn hay cực khổ của thế gian.” Quý Noãn lẩm bẩm: “Đây là đặc quyền chỉ thuộc về bà Mặc sao?” “Đây là đặc quyền thuộc về em, chỉ dành riêng cho Quý Noãn mà thôi.” Quý Noãn nằm trên bả vai anh, cong khóe môi.
Đặc quyền chỉ thuộc về cô? Quý Noãn dán mặt mình lên mặt anh, kể sát hơi ẩm của anh, thấp giọng nói: “Thế, tại sao lại là em?” Anh không nói gì.
“Mặc Cảnh Thâm.” “Hům?” Phố đêm rất dài, hai người đã cách xa chợ đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng trên đường vẫn còn vài chiếc xe chạy vụt qua.
Khoảng cách giữa yên tĩnh và náo nhiệt dường như đã bị hai người ngăn cách ở bên ngoài.
Trời đất bao la, thế giới của cô chỉ có sống lưng ấm áp của anh mà thôi.
“Chắc chắn anh đã để ý em từ lúc em chưa hề hay biết, đúng không? Nếu không, sao anh có thể dễ dàng đồng ý kết hôn với em như vậy, lại còn đối xử rất tốt với em!” Người đàn ông cao lớn bật cười nhưng không đáp lại, tiếp tục cõng cô đi về phía trước.
“Cũng lâu rồi, anh mệt chưa?” “Ừ, mệt.” “…
Vậy để em tự đi, nơi này không cách quảng trường bao xa nữa.” Anh không chỉ không đặt cô xuống, ngược lại đôi tay ôm cô còn siết chặt hơn: “Em cứ nằm yên đó, đừng lộn xộn.” “Nhưng anh nói mệt…”
“Em nói luôn miệng suốt cả quãng đường, anh mệt vì phải hầu chuyện em.”
Thì ra là anh chế cô nói nhiều.
**
Hai người về đến nhà, Quý Noãn vội vàng cởi giày ra.
Bây giờ cô mới cảm thấy bàn chân thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc Cảnh Thâm tắm rửa xong xuôi, sau đó cúi đầu hôn lên mặt cô: “Noãn Noãn.”
“Da?”
“Sáng mai anh phải lên máy bay về Hải Thành, ngày kia lại phải bay ra nước ngoài.” Dừng mấy giây, anh lại nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Anh sẽ về nhanh thôi, tuần sau chương trình học của em kết thúc, anh sẽ trở lại thành phố T đón em.” Quý Noãn gật đầu một cái, một lát sau mới chần chừ đáp một tiếng “vâng.” Cô cảm giác đa phần công việc khiến Mặc Cảnh Thâm bận rộn gần đây không phải là chuyện trong nước.
Hơn nữa, dường như đã lâu rồi cô không nghe thấy tin tức của Nam Hành.
Phong Lăng lại rất kín miệng, không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm bận rộn chuyện gì.
“Anh không yên tâm để em trở về Hải Thành một mình.
Mấy ngày này em cứ ngoan ngoãn ở lại chung cư.
Chờ tuần sau anh về, em bảo Phong Lăng thu xếp đồ đạc rồi chờ anh đến đón, nhé?” Quý Noãn không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Vâng.” “Em ngoan ngoãn một chút, bảo Phong Lăng đi theo em.
Mấy ngày tới, anh không ở trong nước, đừng để anh lo lắng.” Ngón tay Mặc Cảnh Thân thon dài, khớp xương rõ ràng, anh vuốt lên mái tóc cô, nhỏ giọng trầm thấp: “Khoảng thời gian anh không ở đây, em đừng tiếp xúc với những người trong ký túc xá, cũng không cần để ý đến những kẻ không liên quan, yên tâm chờ anh trở về.”