Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra tâm trạng Kiều Phỉ không mấy vui vẻ.

Lúc này, trong đầu Phong Lăng chợt hiện lên vẻ mặt thúi quắc của Lệ Nam Hành khi anh bực dọc, cô cảm thấy hình như mình không nên đi gặp Kiều Phi.

“Không tiện lắm, hay thôi đừng gặp nữa. Ở bên ngoài, anh cũng có cuộc sống của riêng mình, chúc anh sau này mọi việc đều thuận lợi…”

“Tôi đang ở gần chỗ cô, sắp tới rồi, đợi tôi chút nhé.” Nói xong câu này, Kiều Phỉ lập tức cúp máy.

Phong Lăng đứng im tại chỗ, ngẩng đầu ngước nhìn dòng xe qua lại bên ngoài khu chung cư, trong lòng có chút hoang mang.

Lúc trước, mặc dù hình như huấn luyện viên Kiều hơi thích cô nhưng anh ta không hề có yêu cầu hay ép buộc gì cô cả, chỉ cần là chuyện cô không đồng ý thì anh ta sẽ né tránh một cách lịch sự.

Vừa rồi, giọng điệu của cô rõ ràng là không muốn gặp anh ta, sao… tự dưng anh ta lại cố chấp như vậy?

Như kiểu không gặp không được vậy!

Phong Lăng đi đến cạnh bồn hoa gần bãi đỗ xe, vì thời tiết chuyến lạnh, hoa lá trong bồn cũng đã trở nên khô héo, cô ngồi xuống cạnh đó, giơ tay ngắt từng phiến lá vàng để giết thời gian.

Có tiếng xe chạy tới gần, ngay sau đó có một chiếc xe bóp còi inh ỏi, bấy giờ cô mới ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu trắng đỗ ngay trước mặt mình. Lúc Phong Lăng còn đang hoài nghỉ, cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của Kiều Phỉ xuất hiện.

“Ngây người gì nữa? Lên xe đi.” Người đàn ông trong xe nhìn thấy bộ quần áo trêи người cô, ánh mắt cũng chỉ lóe lên tia ngạc nhiên trong thoáng chốc.

Phong Lăng nhìn anh ta, sau một thời gian không gặp, cô cảm thấy dường như hai mắt của Kiều Phỉ hơi đỏ, cô đứng dậy đi đến cạnh cửa xe: “Huấn luyện viên Kiều, anh…”

“Còn huấn luyện viên cái gì nữa? Tôi đã rời khỏi căn cứ rồi. Bây giờ, ở đây không có huấn luyện viên mà chỉ có Kiều Phỉ thôi.” Kiều Phỉ tùy ý đặt một tay lên vô lăng, mỉm cười nhìn cô.

Vì bây giờ Phong Lăng đang ghé vào cửa xe nên khoảng cách giữa hai người khá gần, cô mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trêи người Kiêu Phỉ, lập tức nhìn cánh tay đang đặt trêи vô lăng của Kiều Phỉ: “Anh uống rượu à?”

“Uống một ít, không nhiều.” Kiều Phỉ nhíu mày, ánh mắt thản nhiên: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi hóng gió. Nghe nói gần đây, phía căn cứ có không ít chuyện, Lệ Nam Hành không có thời gian ở đây với cô, một mình cô ở đây cả ngày chắc cũng rất chán.”

“Anh đã uống rượu thì đừng lái xe. Anh sống ở đâu? Tôi đưa anh vê nhé!” Phong Lăng không muốn ngồi ở ghế phụ, mà đứng im cạnh cánh xe bên phía Kiều Phỉ ngồi.

Kiều Phỉ nhíu mày nhìn cô: “Bảo cô lên xe thì cứ lên đi, sao nhiều lời thế hả? Tôi uống không nhiều, bảo đảm an toàn, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

“Không được, anh đã uống rượu.”

“Phong Lăng.” Kiều Phỉ chợt gọi tên cô: “Nghe lời, lên xe đi.”

“Anh ngồi sang ghế phụ đi, tôi đưa anh về.” Phong Lăng rất kiên quyết, trong mắt không có cảm xúc gì khác, cô chỉ cố chấp không muốn người mình quen xảy ra chuyện do uống rượu lái xe.

Thấy Phong Lăng kiên quyết như vậy, Kiều Phỉ ngập ngừng một lát, sau đó khóe miệng anh ta cong lên: “Được rồi.”

Dứt lời, Kiều Phỉ đấy cửa ra, xuống khỏi xe, lúc đi qua mặt Phong Lăng, ngắm nhìn mái tóc ngắn có cảm giác rất xinh đẹp và nữ tính của cô, tiếp theo lại nhìn bộ quần áo thể thao mà cô đang mặc và đôi giày thể thao màu trắng dưới chân, sau đó anh ta đi vòng qua xe, ngồi vào ghế phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK