Quý Noãn đi tới: “Tôi thấy bình thường mọi người ở Mỹ chắc là ăn uống không tệ, vậy hai ngày nay thật sự là quá qua loa.
Nếu có thể bắt cá ngoài sống, có thể mua được nguyên liệu nấu ăn trong thôn trang, còn có thể mua được chút gia vị, cộng thêm các loại thịt khô mà các anh mang tới, thật ra chỉ cần nấu nướng đàng hoàng một chút là có thể làm ra mấy món ngon.” “Vậy nên bây giờ cố định ở lại Campuchia để nấu cơm cho mọi người à?” Nam Hành như cười như không nhìn cô.
“Không thể được sao?” Quý Noãn hỏi lại.
Nam Hành nhướng đôi mày anh tuấn lên: “Cô khẳng định mình có thể chịu được thiệt thòi này sao?” Người anh em nào đó trong căn cứ vừa húp canh cá rột rột vừa nói: “Sáng nay bà Mặc đã giặt hết tất của mọi người luôn đấy, chắc không có việc gì thiệt thòi hơn giặt hơn mấy chục đôi tất đâu…” Nam Hành nhìn thẳng vào Quý Noãn.
“Tôi thấy, hay là để Mặc Cảnh Thâm tự sinh tự diệt đi, đừng cứu nữa.” Anh ta bỗng thấp giọng lạnh nhạt nói.
Quý Noãn liếc anh ta: “Anh nói vậy nghĩa là sao?” “Cứu cậu ta ra, cho cậu ta biết vợ cậu ta ở đây nấu cơm giặt tất cho chúng tôi, e rằng hậu quả sẽ khó lường…” Quý Noãn: “…” Cô không để ý đến anh ta nữa, quay người vào trong tiếp tục múc canh cá.
Cô vừa đi vừa nói: “Trước đó các anh đi mua thức ăn và lương khô mà mang về quá ít muối, cho nên canh cá có thể vẫn còn hơi nhạt.
Hôm nay có đi mua nữa thì nhớ tiện thể mua ít dầu muối gia vị.” Nói xong cô liền đi thẳng vào kho hàng.
Nam Hành đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn Phong Lăng: “Đúng là trong căn cứ vẫn luôn không có phụ nữ, hiếm khi có cảm giác quả thật hơi khác.” Mặt Phong Lăng không cảm xúc: “Chỉ cần các anh không sợ bị đầu độc, tôi không ngại sau này về căn cứ nấu cơm cho các anh đâu.” Nam Hành ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cô: “Trong trụ sở căn cứ có đầu bếp một sao của Mỹ, còn cần em ra tay sao? Nhưng đây là hành động dã chiến, thật sự cần đến phụ nữ.” Phong Lăng đang định quay người bỏ đi, kết quả cổ tay bỗng bị nắm chặt.
Ánh mắt cô rét lạnh, ngoái lại lặng lẽ nhìn bàn tay lớn trên cổ tay mình: “Buông ra.” “Còn đau không?” Nam Hành trầm giọng khẽ hỏi một câu.
Ánh mắt Phong Lăng lập tức trở nên sắc bén vô cùng, cô đang định trở tay xuất chiêu đánh anh ta, kết quả người anh em vẫn đang húp canh cá rột rột kia tỏ vẻ chẳng hiểu gì nhìn về phía hai người bọn họ, hỏi: “Cái gì mà còn đau không? Phong Lăng bị thương hả? Có thể để lão đại mặt lạnh của chúng ta hỏi thăm, đoán chừng là cô bị thương không nhẹ nhỉ? Chao ôi, cô bị thương ở đâu vậy Phong Lăng?” Nam Hành giơ chân đá về phía vai cậu ta: “Cút, chỗ m* nào cũng có cậu hết!”
Người anh em kia bị dọa liền bê bát quay người trốn vào lều chống đạn.
Chả biết lão đại nổi giận cái gì nữa, chẳng lẽ chỉ có anh ta được quan tâm Phong Lăng thôi sao? Còn đám anh em bọn họ không được quan tâm chắc? “Tôi bảo anh buông ra!” Mặt Phong Lăng lạnh lẽo, cô cố hết sức muốn vùng tay mình ra khỏi tay Nam Hành.
Nam Hành không hề tốn sức mà nắm lấy cổ tay cô, hờ hững nhìn cô: “Ngoan ngoãn chút đi, biết chưa?” “Cút ngay!” Phong Lăng không kiên nhẫn, giơ chân đá về phía anh ta.
Quý Noãn vừa múc canh cá ra, chợt nghe thấy bìa rừng có tràng âm thanh lạ.
Mấy anh em tới giúp cô bê bát bèn nhỏ giọng nói: “Bà Mặc, cô đừng qua bên đó, lão đại và Phong Lăng đang đánh nhau, coi chừng làm cô bị thương đấy.” Quý Noãn: “…”
***
Quý Noãn bắt đầu chuyên tâm lo cơm nước cho mấy tên đàn ông cẩu thả này.
Ngoại trừ mua được nguyên liệu chính và ra sông mò tôm cá ra, cô còn đến khu rừng bên cạnh tìm kiếm rau xanh có thể ăn được.
Chỗ này có thể thấy nấm khắp nơi, nhưng mọi người vẫn không xác định được loại nào có độc, loại nào không, vậy nên vẫn không có ai đến hái.
Quý Noãn cổ ý dùng di động tra thử từng loại nấm và thực vật có thể ăn được trong khu rừng nhiệt đới này, sau đó cô đeo cái giỏ trúc mới mua được từ một gia đình trong thôn trang đi vào rừng.
Để an toàn, Nam Hành cố ý bảo Phong Lăng và AK đi theo cổ vào rừng.
“Bà Mặc, loại nấm này ăn được không?” Dáng rất cao, nghe nói anh ta là thành viên am hiểu đánh xáp lá cà nhất trong căn cứ, tính cách rất ngay thẳng, cũng rất nghe lời và nhiệt tình với Quý Noãn.
Quý Noãn bỏ mớ rau dại vừa hái được vào giỏ trúc, sau đó quay lại nhìn cây nấm trong tay AK, khóe miệng giật một cái: “Loại này có độc đấy.” Vẻ mặt AK lúng túng, anh ta ném cây nấm đi, tiếp tục đi theo cô.
Phong Lăng đi phía trước dùng gậy tre chọc tới chọc lui, đuổi hết tất cả các loài rắn rết sâu bọ có thể bò lên người để Quý Noãn an toàn hái thức ăn ở đây.
Khoáng tám giờ tối, đêm đen như mực, sao giăng đầy trời.
Tối nay mọi người đều ăn rất nhiều, làm cho vài anh em ăn quá nhiều cứ chạy tới chạy lui ra bìa rừng đi giải tỏa.
Quý Noãn trò chuyện với các anh em trong căn cứ một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Phong Lăng và cô tản bộ dọc bờ sông, nói chuyện tán dóc.
Nhưng rõ ràng Phong Lăng luôn né tránh chủ đề liên quan tới Nam Hành.
Đến khi hai người lấy lại tinh thần thì đã cách địa điểm đóng quân của căn cứ vài trăm mét.
Hai người đang chuẩn bị quay về thì ánh mắt Phong Lăng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về dòng sông đen kịt nhỏ hẹp phía xa.
Quý Noãn cũng ngoái đầu lại, nhìn thấy trong kẽ hở tối om bên kia có một tia sáng nhấp nháy qua bụi cây rậm rạp.
“Là ngư dân trong thôn trang bên kia sao?” Quý Noãn hỏi nhỏ.
Ánh mắt Phong Lăng lạnh xuống, kéo Quý Noãn lùi về sau một bước, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Chắc là vậy, chúng ta về thôi.” Ngay lúc hai người đang định rời đi theo hướng khác, bỗng cách đó không xa có âm thanh loáng thoáng vọng đến, giống như đang trò chuyện, ngôn ngữ là tiếng Campuchia.
Quý Noãn nghe không hiểu gì.
Nhưng khi Phong Lăng nghe thấy cuộc đối thoại của những người đó thì bỗng nhiên đẩy vội Quý Noãn vào sau bụi cỏ bên cạnh dòng sông, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Cô ngồi yên ở đây, đừng đi ra!” Chẳng lẽ những người kia không phải ngư dân? Lúc này, có hai bóng đen nhảy ra từ dòng sông đối diện.
Trong lúc cô nghi ngờ thì Phong Lăng đã nhanh chóng vọt tới.
Cùng lúc đó, Quý Noãn phản xạ có điều kiện, ngồi xổm xuống như Phong Lăng dặn, trốn sau bụi cỏ cao ngang eo, đang định lấy điện thoại di động ra thông báo cho Nam Hành một tiếng.
Kết quả, khi cầm điện thoại trong tay, cô bỗng khựng lại.
Mặc dù cô đang nấp sau bụi cỏ, sẽ không bị phát hiện, nhưng một khi màn hình điện thoại của cô sáng lên, chắc chắn nó sẽ thu hút sự chú ý của những người kia đến nơi tối tăm thể này.
Nếu cô bị phát hiện, Phong Lăng sẽ bị vướng tay vướng chân và bảo vệ cô.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người các cô, rõ ràng những người kia đã có chuẩn bị, chỉ một mình Phong Lăng đi ứng phó, sợ rằng nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Quý Noãn lặng lẽ di chuyển từng chút một sau bụi cỏ để về căn cứ.
Nơi này cách Phong Lăng hơi xa, cũng cách căn cứ một khoảng, Quý Noãn quan sát toàn bộ xung quanh, cẩn thận cất bước trong đêm.
Bỗng sau lưng cô vang lên tiếng xào xạc cùng tiếng bước chân rất nhanh đang đi đến, Tim cô thắt lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó túm lấy cổ từ phía sau.