Nếu không phải vì ông cụ Lệ đang đợi mình thì có lẽ bây giờ, Phong Lăng đã trừng trị mấy người này một trận rồi.
Dù sao kết quả tệ nhất đối với cô cũng chỉ là bị đuổi khỏi căn cứ lần nữa mà thôi, nếu thật sự phải đi, cô cũng không ngại giải quyết hết thù mới hận cũ, đưa mấy thành viên đội Ba này đi cùng.
Phong Lăng thản nhiên nhìn nét mặt không dám nói lung tung của mấy người đội Ba, thờ ơ cong môi lên rồi đột nhiên quét chân về phía trước. Hai tên trong số đó lảo đảo lùi sang bên cạnh một bước, suýt nữa thì ngã sấp xuống. Sau đó họ lại kinh ngạc nhìn cô dùng đầu ngón chân quét qua mặt đất, dễ dàng khều một thanh thép không biết do ai để lại chỗ bên chân bọn họ, đùi nhẹ nhàng dùng sức, thanh thép dài vững vàng rơi vào trong tay cô.
Phong Lăng chỉ khẽ chuyển tay một cái, thanh thép đã lượn về phía trước, suýt chút nữa đập phải đầu bọn họ. Có gió xẹt qua ngang đầu bọn họ, mặc dù không đụng phải, nhưng dường như cũng rất nguy hiểm.
Đây là lời cảnh cáo ngầm của Phong Lăng.
Mấy người không hé răng, nhưng lại mang sắc mặt khó coi đưa mắt nhìn nhau vài lần.
Nếu như thực sự đánh nhau, mấy người bọn họ cộng lại cũng chưa chắc có thể đánh lại được Phong Lăng với một “vũ khí” trong tay. Trong căn cứ nhiều đàn ông, bình thường vì chuyện không ai phục ai mà việc đánh lộn cũng xảy ra không ít. Chỉ cần không chĩa súng vào người cùng căn cứ, sự việc không nghiêm trọng, thì cấp trêи cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Chung quy việc ẩu đả cũng là đặc tính của đàn ông, giống như phụ nữ trời sinh đã quen buôn chuyện vậy, không quản được.
Phong Lăng biết rõ phải làm thế nào mới không vi phạm quy định của căn cứ, chỉ cần dùng thanh thép trong tay cô thôi cũng đủ đánh ngã tất cả mấy người bọn họ.
Đám người kia cũng xem như thức thời, từ trước đến nay họ vẫn không phục cô cho nên hay nói lung tung, nhưng hiện tại cũng không muốn gây chuyện, vì vậy bèn dứt khoát lùi về phía sau, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Không cần thiết phải lãng phí thời gian với một kẻ sắp không còn ở
đây nữa, đi thôi, tới trụ sở hóng chuyện vui nào.”
Phong Lăng lạnh lùng ném thanh thép trong tay về phía trước. Trong khoảnh khắc thanh thép rơi xuống chỗ cách trước mặt những người đó khoảng nửa mét, phần dưới của cán cắm trực tiếp vào nền đất bùn bằng phẳng vốn hơi rắn chắc còn phần trêи lại chẳng hề lung lay, thậm chí còn không hề rung rinh.
Đợi đến khi bọn họ hoàn hồn quay đầu nhìn lại thì Phong Lăng đã xoay người bỏ đi.
Sau khi tới trụ sở căn cứ, cô mới phát hiện rất nhiều thành viên quen thuộc và lãnh đạo cấp cao trong căn cứ đều có mặt. Phong Lăng cũng không nhìn lung tung, mà chỉ đứng ngay ngắn nhìn ông cụ Lệ, cũng là ông nội của Lệ Nam Hành – Lệ Quân Diên, đang ngồi trêи vị trí chính giữa trụ sở căn cứ.
Ông chính là người trước đây đã đích thân đuổi cô ra khỏi nơi này.
Cho dù bây giờ tình cảm giữa cô và Lệ Nam Hành đã ổn định và ông là ông nội của Lệ Nam Hành, Phong Lãng cũng không đến mức trợn trừng mắt nhìn, nhưng lúc đi vào, cô không có bất kỳ biểu cảm dư thừa gì mà rất đúng mực, không kiêu ngạo cũng không nhún nhường. Lệ Quân Diên đang nói chuyện cùng A Phong, A Phong đứng ở bên cạnh vô cùng kính cẩn trả lời từng câu hỏi của ông. Thấy Phong Lăng tới, ông bèn tạm dừng cuộc trò chuyện rồi đảo mắt nhìn cô, không hề che giấu mà đánh giá cô vài lần rồi thờ ơ hỏi: “Tới rồi à?”
Mặc dù Lệ Nam Hành là lão đại của căn cứ, nhưng dù sao A Phong cũng là người của ông cụ Lệ, cho nên bầu không khí giữa A Phong và Lệ Nam Hành là nửa anh em, nửa cấp trêи, nhưng ở trước mặt ông cụ Lệ hiển nhiên là một hậu bối kính cẩn lễ phép.
Thấy thái độ vô cùng lạnh nhạt của ông cụ Lệ đối với cô, những người trong căn cứ đang đợi xem trò cười của Phong Lăng dường như đã đoán được kết cục, phỏng chừng cô vẫn sẽ bị đuổi ra ngoài giống như trước đây. Hơn nữa ông nhất định sẽ không giữ thể diện cho cô. Bọn họ cho rằng chắc chắn ông cụ Lệ đang tức giận vì người trước đây bị họ đuổi đi mà giờ lại đám quay về, rõ ràng chẳng thèm để họ vào mắt.
Phong Lăng đi tới vị trí cách Lệ Quân Diên khoảng bảy, tám mét, rồi trả lời với vẻ mặt bình tĩnh: “Ông Lệ.”
Ba cụ ông còn lại của nhà họ Lệ cũng ngồi ở bên cạnh, thờ ơ nhìn cô không lên tiếng, nhưng hiển nhiên là cực kỳ không hài lòng với sự trở về của Phong Lăng.
Từ ánh mắt Lệ Quân Diên, những người có mặt ở đây không đoán được ông có thái độ gì, nhưng nhìn vẻ mặt của ba cụ ông nhà họ Lệ, họ cảm thấy chuyện này hẳn là tám chín phần mười là các cụ sẽ không để cho Phong Lăng ở lại.
“Ừm, đã lớn hơn rồi, cũng cao hơn so với ba năm trước, vẻ ngoài thoạt nhìn cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây.” Lệ Quân Diên nhìn Phong Lăng, mặc dù trêи mặt không có gì thay đổi nhưng ông lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Mọi người đang có mặt: “…?” Không đúng, chẳng phải nên tức giận nện gậy xuống đất, chất vấn cô tại sao lại không biết ngượng mà trở về sao?
Phong Lãng ngước mắt lên, nhìn đám người bên dưới, cuối cùng phát hiện Lệ Nam Hành không đứng trong đám người, mà đang tùy ý dựa vào vị trí tay vịn ở góc cầu thang, khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía này, ánh mắt rõ ràng rất bình tĩnh.
Trông thấy vẻ mặt này của Lệ Nam Hành, Phong Lăng bèn thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía Lệ Quân Diên, thấy ông vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nhưng lần này không còn tràn ngập chán ghét, sự xa cách và chối bỏ giống như lúc đuổi cô đi nữa.
Hiện tại trong mắt ông, là đánh giá, là xem xét tỉ mỉ, và cả một loại cảm xúc không biết xuất phát từ tâm tình gì.
Phong Lăng không lên tiếng, Lệ Quân Diên cũng không yêu cầu cô nói mà chỉ nhìn cô rồi bảo: “Ta đã biết chuyện cháu làm huấn luyện viên cho đám người mới trong căn cứ rồi, thế nào? Biểu hiện của những người mới đó có đạt tiêu chuẩn không? Có chuyện øgì phải lao tâm khổ tứ không?
Nếu có người nào không tuân thủ thì cứ tìm Hàn Kình qua giúp cháu, dù gì trước đây cậu ta cũng dẫn dắt người của đội tỉnh anh và đội Một, cũng có chút kinh nghiệm.”
Dù bỗng nhiên bị chỉ đích danh nên có hơi kinh ngạc, nhưng Hàn Kình vẫn nhanh chóng đáp: “Đúng vậy, nếu huấn luyện viên Phong Lăng có gì cần giúp, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”
Mọi người: “…”
Ông cụ Lệ… đổi tính rồi ư?
Ngay cả ba cụ ông còn lại của nhà họ Lệ cũng hơi hoang mang, bọn họ… Không phải cùng anh Cả qua đây để ép cô gái này rời đi sao? Anh Cả làm vậy là thế nào? Tại sao càng nói càng ôn hoà, càng nói càng có thái độ như đang nói chuyện với cháu dâu vậy? Thế này… Có nhầm ở chỗ nào không?
Phong Lăng cứ đứng chôn chân ở đấy hồi lâu mới hơi không được tự nhiên đáp lại một chữ: “Vâng.”
“Ông lão ta ấy à, có lẽ đúng là già thật rồi.” Lệ Quân Diên không quan tâm ánh mắt của mọi người, chỉ vịn hai tay lên cây gậy ba toong rồi bảo:
“Trước đây, ta rất chú ý đến sự phân biệt giữa nam và nữ nhưng sau này khi điều tra một số tư liệu về những nhiệm vụ cháu từng làm, phát hiện mặc dù cháu còn ít tuổi, lại còn là một cô gái nhưng hành động thì không hề thua kém mấy thằng nhóc đực rựa trong căn cứ chút nào. Ta già rồi,
cháu cũng đừng so đo những chuyện trước đây nữa, nếu bây giờ đã trở về thì cứ sống cho thật tốt nhé.”
Phong Lăng đứng sững sờ tại chỗ chỉ chớp mắt hoàn toàn không biết nên nói gì, Lệ Quân Diên lại nói tiếp: “Hôm nào có thời gian thì tới nhà họ Lệ ăn bữa cơm.”
Mọi người: “???”
WTF, đây là mặt trời mọc đằng Tây sao?
(Ông cụ Lệ: Khụ khụ, để sớm được bế chắt, lão già này tạm thời bỏ cái thể diện đi đã, kể cả mặt mũi của ba ông em cũng không cần phải giữ nữa, khà khà…)