Thư ký An nhìn thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm ẩn chứa sự bất mãn thì thấp giọng giải thích: “Mặc tổng, lúc anh đi họp thì lễ tân gọi điện, báo rằng cô Quý muốn gặp anh. Tôi cứ nghĩ là bà Mặc nên mới không dám để bọn họ ngăn lại, để người đi thẳng lên đây.”
“Lúc cô ấy lên đến nơi thì tôi mới nhận ra đó là cô Hai nhà họ Quý. Nhưng người cũng đã đến, hơn nữa cô ấy còn bảo có chuyện quan trọng muốn gặp anh. Tôi nghĩ dù sao cô ấy cũng là người nhà của bà Mặc, không tính là người ngoài, cho nên tôi tự quyết định để cô ấy đợi trong phòng làm việc.”
Đầu mày cuối mắt của Mặc Cảnh Thâm đều hàm chứa nụ cười lạnh lẽo: “Thư ký An cũng mắc sai lầm sơ đẳng này sao? Có lẽ tôi cần phải xem xét lại đánh giá của bên Mỹ về cô rồi.”
Vẻ mặt Thư ký An đông cứng, mất hai giây sau mới khẽ đáp: “Rất xin lỗi Mặc tổng, sau này tôi sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa. Bất kỳ người nào không phải là người có liên hệ đến công ty, tôi sẽ không tự ý để họ vào, càng sẽ không để họ vào phòng làm việc của anh.”
Mặc Cảnh Thâm không hề biểu lộ cảm xúc: “Quý Noãn cũng là người không có liên hệ với công ty. Lúc cô ấy tới, cô định làm gì?”
Thư ký An không trả lời ngay, cô ta im lặng chốc lát rồi đáp: “Nếu là bà Mặc đến, trước tiên tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ý của Mặc tổng. Sau khi hỏi ý xong tôi sẽ…”
“Hỏi ý?” Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm rơi trên người Quý Mộng Nhiên. Ngữ điệu anh nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, nói với thư ký An: “Đây mới là ý định thật sự của cô sao?”
Thư ký An rũ mắt xuống, giọng điệu vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước: “Mặc tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Ngoại trừ Quý Noãn, bất cứ người nào đến công ty muốn gặp tôi thì đều phải bảo họ gặp Thẩm Mục trước, nếu quan trọng thì mới bảo cậu ta cho người vào.” Mặc Cảnh Thâm đút một tay vào túi quần, đứng trước cửa phòng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, không nhanh không chậm: “Về phần thư ký An, có lẽ tôi phải xin chỉ thị với bên Mỹ, xem có cần để cô tiếp tục làm việc tại Mặc thị hay không.”
Mặc Cảnh Thâm dường như vô tình nhấn mạnh mấy chữ ‘xin chỉ thị’ kia khiến người khác vô cớ cảm thấy sợ hãi.
Thư ký An nhất thời mím môi, ngước mắt nhìn: “Nếu hôm nay Mặc tổng cho rằng tôi để em gái bà Mặc lên đây là quyết định sai lầm, thì anh có thể áp dụng chế độ xử phạt cho nhân viên. Trừ lần này, những ngày qua ở Mặc thị, tôi vẫn luôn giữ vững bổn phận, trước giờ chưa từng gây ra bất cứ sai lầm nào. Mặc tổng muốn đuổi tôi về Mỹ, hình như quá ích kỉ rồi thì phải?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch môi: “Tôi ích kỉ? Vậy hành động hôm nay của thư ký An là gì?”
“Tôi để cô Quý đi lên cũng vì nghĩ cô ấy là em gái của bà Mặc.” Thư ký An bình tĩnh giải thích.
“Để từ đó, cô có thể ngang nhiên mượn cớ này nói bóng nói gió, nhắc nhở tôi phải công tư phân minh ở công ty. Để từ đó, cho dù là Quý Noãn cũng phải được cô cho phép mới được bước vào cửa?” Mặc Cảnh Thâm nheo mắt lại, cắt ngang lời cô ta. Trên mặt anh là nụ cười lạnh nhạt đơn thuần, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Biểu hiện hoàn mỹ của Thư ký An đã chứng minh nền tảng giáo dục cao cấp của cô ta. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vài phần cố chấp: “Tôi chỉ đang cố gắng làm tốt chức trách công việc. Phòng Tổng Giám đốc không phải là cái chợ, cũng nên có quy định riêng của nó. Trước đây tôi thấy anh cho phép bà Mặc ra vào tùy ý, cho nên mới nghĩ rằng anh sẽ không quá khó khăn với em gái cô ấy.”
Cô ta ngừng lại một lát, hạ thấp giọng để tránh chọc giận anh: “Tôi vừa mới đến Mặc thị không lâu. Hai ngày trước ở nhà họ Mặc, tôi ngồi chưa bao lâu đã phải rời đi giữa chừng, vì vậy tôi còn chưa hiểu rõ thói quen giao tiếp của Mặc tổng đối với những người bên cạnh. Chuyện này là sai lầm của tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm.”
“Không có sau này.” Mặc Cảnh Thâm lạnh giọng, chậm rãi nói.
Đôi mày thanh tú của thư ký An nhíu chặt: “Mặc tổng…”
Giọng điệu của anh nặng nề, lộ ra tia lạnh lùng chớ lại gần: “Bốn ngày sau, Shine USA sẽ về nước ký hợp đồng. Sau buổi tiệc hợp tác, cô theo họ về đi.”
Thư ký An siết chặt cặp tài liệu trong tay, tựa như sắp không duy trì nổi sự bình tĩnh lạnh nhạt vốn có.
“Mặc tổng, anh gấp gáp muốn đuổi tôi về Mỹ vậy sao?”
“Shine thích hợp với cô hơn.” Anh lãnh đạm nói.
Thư ký An im lặng hồi lâu, một lát sau mới ngước mắt lên nói khẽ: “Bốn ngày sau phải không? Vậy bốn ngày này, tôi sẽ tiếp tục làm việc bên cạnh anh. Tôi vẫn sẽ giữ vững bổn phận, chuyện nào nên làm sẽ làm cho xong. Tôi cũng sẽ thu xếp hoàn thành bàn giao công việc trong bốn ngày tới. Những ngày qua, cảm ơn Mặc tổng đã chiếu cố.”
Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, bước vào phòng làm việc.
Đồng thời, đôi mắt lạnh của anh liếc sang Quý Mộng Nhiên vẫn còn đứng bên trong phòng, nhưng câu tiếp theo chính là bảo người ngoài cửa: “Cô mang người này vào thế nào thì mang ra thế ấy cho tôi.”
Thư ký An quay đầu nhìn về phía Quý Mộng Nhiên. Quý Mộng Nhiên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của thư ký An, nên cô ta khựng lại. Không còn cách nào khác, cô ta đành khẽ nói: “Anh Cảnh Thâm, thư ký An là người rất tốt, anh đừng vì em mà đuổi cô ấy.”
Sau khi nói xong, cô ta làm ra vẻ như rất biết điều, bước ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng “rầm” lại.
Quý Mộng Nhiên nhìn về phía cửa đã đóng chặt, nhỏ giọng oán trách: “Thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa, rốt cuộc Quý Noãn có gì tốt chứ? Bây giờ cô ta mưu mô như vậy, còn thường ngang nhiên thể hiện tình cảm ân ái khắp nơi. Anh Cảnh Thâm là người kín đáo, vậy mà lại dung túng hùa theo cô ta, hơn nữa còn…”
Thư ký An không nói lời nào, chỉ nhìn cánh cửa ngăn hai người ở bên ngoài.
Nhiều năm trước cô ta đã quen Mặc Cảnh Thâm, cũng nhận ra anh là người lạnh lùng, trưởng thành sớm. Đồng thời cô ta cũng biết anh làm việc khiêm tốn kín kẽ.
Cho nên tất nhiên anh khinh thường những chuyện như thể hiện tình cảm ân ái với một người phụ nữ.
Chẳng lẽ, anh thật sự yêu Quý Noãn vậy sao?
***
Tại trụ sở Mặc Noãn, trong phòng họp.
Lúc ở bệnh viện, sau khi Quý Noãn nhận được điện thoại thì đi thẳng tới phòng giao dịch. Hai công ty vừa sáp nhập thành một, vẫn còn nhiều rắc rối cần cô xử lý.
Trước khi vào phòng họp, cô hắt xì hai cái. Rõ ràng gần đây cô không hề cảm lạnh, sao đột nhiên lại hắt xì?
Chẳng lẽ có người mắng sau lưng cô?
“Chị Đại Noãn, cuộc họp sắp bắt đầu rồi! Chị không khỏe à?” Trợ lý Tiểu Bát vừa mới đến thực tập không bao lâu đứng bên cạnh hỏi han ân cần.
“Tôi không sao.” Quý Noãn bước vào.
Hôm nay là cuộc họp quản lý đầu tiên sau khi Quý Noãn sáp nhập công ty. Sau khi Quý Noãn bước vào ngồi xuống, cô nhìn sắc mặt từng người xung quanh một lượt, trong lòng cũng nắm được đại khái.
Dù sao đây cũng là quản lý các cấp mà Hàn Thiên Viễn để lại, chuyện nên xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc họp bắt đầu, Quản lý bộ phận Nhân sự đứng lên, mở miệng nói: “Cô Quý, tôi quyết định từ chức.”
Quý Noãn rất bình tĩnh, nhìn ông ta: “Lý do?”
“Tôi không thể nào làm việc dưới quyền của một cô gái mới hai mươi tuổi. Một cô gái trẻ mà muốn lãnh đạo cả hai công ty, tham vọng nhúng tay vào ngành địa ốc, lại còn sát nhập thành phòng giao dịch gì đó nữa. Tôi thấy, ý tưởng và tư duy của cô không đủ chín chắn, hệ thống quản lý phòng giao dịch cũng rất non nớt. Đối với tôi, nơi này không giúp tôi phát triển tương lai được.”
Tiếng nói của Quản lý bộ phận Nhân sự vừa vang lên, phòng họp lập tức rơi vào sự yên lặng kỳ quái.