Đột nhiên lúc này, đèn trong nhà thể dục tối xuống, lãnh đạo trường đứng trên đài đọc lời mở đầu, ngữ điệu hết sức long trọng, kêu gọi mọi người hoan nghênh hiệu trưởng danh dự.
Sau một loạt tiếng vỗ tay vang như sấm nổ là một khoảng lặng, không một ai dám phát ra âm thanh nào.
Rõ ràng là chồng mình, nhưng ở trong bầu không khí này, bỗng nhiên Quý Noãn có cảm giác khẩn trương lây.
Lần đầu tiên cố nhìn thấy Mạc Cảnh Thâm trong hoàn cảnh này, không biết hôm nay anh sẽ sắm vai người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng như thế nào.
Cuối cùng, khi bóng dáng Mạc Cảnh Thâm xuất hiện trên sân khấu, các cô gái bên dưới chợt hít sâu một hơi.
Dưới lời mời thịnh tình của lãnh đạo trường, anh bước lên bục phát biểu bên phải sân khấu.
Phía trước nơi anh đứng là bục phát biểu, phía sau là màn hình chiếu với phông nền màu xanh da trời có mây trắng trôi lững lờ, là màu sắc nhận dạng đặc trưng của Đại học T.
Tuy Mạc Cảnh Thâm mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhưng không hề bị hòa lẫn vào màn hình, ngược lại còn vô cùng nổi bật.
Anh không giống như những gì Quý Noãn tưởng tượng.
Cô cứ nghĩ hôm nay anh sẽ mặc một bộ âu phục màu đen hết sức nghiêm túc lạnh lùng, giống như mỗi lần đi dự cuộc họp quan trọng vậy.
Anh sẽ bày ra dáng vẻ lạnh lùng thủ đoạn, sát phạt quyết đoán khiến người khác trở tay không kịp.
Cô cứ tưởng rằng anh giữ chức hiệu trưởng danh dự, sẽ mặc âu phục, thắt cà vạt giống như các lãnh đạo khác, tay cầm micro, khuôn mặt nghiêm nghị.
Nhưng anh không như vậy.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi quần tây thoải mái, không hề tỏ vẻ cao quý, hàng cúc đắt tiền nơi cổ áo tùy ý bung mở một nút, ống tay áo xắn lên tận cánh tay.
Tuy Mạc Cảnh Thâm có địa vị cao, lại là người trẻ tuổi tài giỏi nhất trong xã hội thượng lưu cả nước.
Vỏn vẹn vài năm, anh dựa vào năng lực của mình lập nên một vùng giang sơn cho Tập đoàn Mặc thị.
Hơn nữa anh dùng thủ đoạn và quyết sách của mình để chen chân vào tầng lớp cao nhất trong giới kinh doanh trong nước, là nam thần trong giới thương nghiệp với giá trị con người biết bao nhiêu người mơ ước mà không thể đạt được.
Huống chi sau lưng anh còn có dãy núi dựa vững chắc là nhà họ Mặc và Tập đoàn Shine ở Mỹ.
Không ai có thể phỏng đoán nổi toàn bộ số lượng hệ thống thương nghiệp trong nước có liên quan đến Mạc Cảnh Thâm, vậy mà khi xuất hiện ở đây, anh lại có dáng vẻ tùy ý, bình dị vô cùng.
“Ôi mẹ ơi…
Đẹp trai quá…” Bốn phía vang lên âm thanh cảm thân nho nhỏ, thậm chí còn có người đang bàn tán về tuổi tác của anh.
Có người nói thoạt nhìn Mạc Cảnh Thâm không khác những nam sinh trong Đại học T lắm.
Có người lại nói đàn ông đứng trên đỉnh cao như Mạc Cảnh Thâm thì ít nhất cũng phải hơn ba mươi, chẳng qua do trẻ lâu mà thôi.
Đáp án chính xác chỉ có mình Quý Noãn biết.
Đa phần sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp đều tầm khoảng hai mươi ba tuổi.
Mạc Cảnh Thâm chỉ lớn hơn bọn họ ba tuổi.
Có nhiều sinh viên ở lại lớp hoặc thi lại vào trường cũng xấp xỉ tuổi anh, nhưng họ vẫn còn chịu sự quản thúc của nhà trường, hình tượng lịch lãm gì đó cũng rất đỗi bình thường.
Dù là nam sinh đẹp trai nhất trường được nữ sinh Đại học T bình chọn cũng trở nên kém cỏi trước anh.
Mạc Cảnh Thâm đứng trên sân khấu trông thật sạch sẽ khiêm tốn giản dị, thậm chí anh còn không tạo kiểu tóc.
Đứng dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt anh trở nên sâu xa bí ẩn, vừa đẹp lại vừa rõ nét.
Chẳng một ngôn từ nào đủ để diễn tả nét đẹp của anh.
Một người đàn ông như thế thì bất kỳ ai cũng không thể bắt chước được.
Mạc Cảnh Thâm chỉ đứng đó, mỉm cười lãnh đạm.
Nhưng trong chớp mắt, ngoại trừ anh ra, nhật nguyệt đểu lu mờ.
“Lần đầu gặp mặt, xin chào mọi người.” Mạc Cảnh Thâm đứng sau bục phát biểu chỉ có trong trường học, một tay cầm micro để bàn, một tay đặt lên bục, nụ cười trên môi hờ hững, ba phần cười, bảy phần lãnh đạm.
Giọng điệu anh có vẻ thoải mái hơn ngày thường, không hề cố ý ra vẻ.
Anh giống như một người không phải được mời đến phát biểu, mà chỉ là một thanh niên còn chưa chính thức bước ra đời.
Anh cởi bỏ thân phận cao xa, nở nụ cười vừa lễ độ, vừa bình dị, gần gũi.
Anh nói: “Tôi là Mạc Cảnh Thâm.” Chỉ với một câu, trong chớp mắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Quý Noãn cũng vội vàng vỗ theo.
Cô nhìn người đàn ông đứng trên sân khấu được vạn người chú mục, nhìn dáng vẻ bĩnh tĩnh thong dong thoát tục, lại nhìn bộ dạng áo mũ chỉnh tề của anh, đột nhiên không hiểu vì sao cô lại nhớ đến cảnh tối qua bị anh lấn át trên giường.
Quả thật anh chẳng giống như người đàn ông đã giày vò cô trên giường suốt mấy ngày mấy đêm! Rốt cuộc anh là mẫu người đàn ông thế nào vậy? Anh có thể ngồi trong công ty bình tĩnh thao túng thể cục.
Chỉ với một ý niệm, anh có thể quyết định sự sống chết của rất nhiều công ty hợp tác nhỏ và nhiều sách lược kinh doanh khác.
Ở ngoài sáng, anh lật tay làm gió, úp tay làm mưa trên thương trường.
Nhưng trong tối, anh lại quan hệ mật thiết với người kinh doanh súng ống đạn dược có bối cảnh phức tạp như Nam Hành.
Và bây giờ, anh lại đứng tại nơi này, giữ chức hiệu trưởng danh dự của Đại học T.
“Chân thành cảm ơn các bạn sinh viên đã đến đây tham dự buổi họp mặt chúc mừng cùng tôi.” Tất cả những người ngồi dưới sân khấu đều im lặng.
Nam sinh nhìn người đàn ông đứng trên bục, tưởng tượng một ngày nào đó sẽ đạt được thành tựu như anh, còn nữ sinh nhìn lên thì chỉ thấy thèm nhỏ dãi.
“Mọi người đều biết Đại học T là trường đại học trọng điểm tốt nhất trong nước, đào tạo rất nhiều nhân tài cho nền kinh tế toàn quốc và các công ty cấp cao khác.
Bắt đầu từ bây giờ, Tập đoàn Mặc thị không chỉ tài trợ xây dựng tòa thư viện trăm năm ở Đại học T, mà hai bên còn đạt được sự nhất trí, trong tương lai, Đại học T sẽ là lựa chọn đầu tiên trong tất cả các trường đại học cả nước, chúng tôi sẽ ưu tiên tuyển dụng Đại học T.” Nói đến đây, ánh mắt mang theo ý cười hờ hững của Mạc Cảnh Thâm vẫn nhìn về phía Quý Noãn đang ngồi ở hàng thứ ba trước mặt.
Chỗ ngồi của Quý Noãn không dễ thấy rõ, nhưng ánh mắt anh vẫn cứ một mực đặt trên người cô.
Mấy ngàn người trong nhà thể dục đều nghiêm túc chăm chú nhìn người đàn ông trên sân khấu, nhưng vì anh lia mắt nhìn một chỗ dưới sân khấu mà vài người bắt đầu xôn xao.
Họ thắc mắc không biết Tổng Giám đốc Mặc đang nhìn cái gì? Đang nhìn hướng nào?
Chỉ vì một ánh mắt nhìn thoáng qua của anh mà các lãnh đạo trong trường vô thức nhìn theo.
Nhưng ánh đèn trên sân khấu quá tối, bọn họ không thấy rõ mặt người, không thể nhận ra vừa rồi anh đã nhìn ai.
Trong lúc ai nấy đều tò mò, Mạc Cảnh Thâm lại bình tĩnh dời mắt, khóe môi chầm chậm nhếch thành một đường cong hoàn mỹ.
Anh giơ tay ra hiệu để thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời cũng khiến trái tim suýt nhảy ra ngoài của Quý Noãn dần ổn định lại.
Anh đặt micro để bàn trở lại bục phát biểu, ung dung xắn tay áo lên một nấc nữa, tăng thêm vẻ tự nhiên, bình dị, gần gũi.