Lệ Nam Hành như cười như không, nhẹ nhàng nói: “Nguyên nhân em không gọi người đuổi anh ra ngoài, lẽ nào không phải vì em sợ họ bị thương à?”
Phong Lăng: “…”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đợi em thu nhận thôi.”
“Một người như anh mà còn muốn tôi thu nhận? Dù tôi nhận anh thì kết quả cũng vậy thôi, tôi và anh không còn bất kỳ khả năng nào nữa rồi!” Phong Lăng đã nói rõ ràng lắm rồi.
Lệ Nam Hành gật đầu một cách nghiêm chỉnh: “Thế thì em chỉ thu nhận anh một cách đơn thuần thôi, anh không dụ dỗ
em đâu, anh sẽ làm trợ lý cho em thật đàng hoàng, em thấy sao?”
Phong Lăng: “…”
Trêи trán người đàn ông này viết hai chữ “có bẫy” cực lớn.
Cô giơ tay lên đỡ trán, nhắm mắt lại, cuối cùng lấy một tấm danh thϊế͙p͙ từ trong ngăn kéo ra, ném tới trước mặt anh: “Dù anh có nói đến chết thì tôi cũng sẽ không nhận anh đâu. Nếu anh nhất định muốn hành hạ bản thân mình cho bằng được vậy quán karaoke ở bên cạnh đang tuyển nhân viên phục vụ đấy, tôi thấy hình thức mọi mặt của anh đều phù hợp với tiêu chuẩn mà họ yêu cầu.”
Lệ Nam Hành ngồi bất động, nhìn tấm danh thϊế͙p͙ cô ném đến trước mặt mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Phong Lăng giải thích: “Đây là số điện thoại của ông chủ quán karaoke.”
Cái nhìn của Lệ Nam Hành chợt xen lẫn chút nguy hiểm.
Phong Lăng không muốn để ý đến anh nữa, đứng bật dậy, lạnh mặt đi lướt qua anh, sau đó quay người đi vào phòng học, không hề ngoảnh đầu lại.
Bốn giờ chiều, đây là thời gian mà Trần Bắc Khuynh sẽ tới.
Để tránh mặt Lệ Nam Hành, cả buổi chiều Phong Lăng không hề rời khỏi phòng học, cũng chẳng buồn hỏi xem rốt cuộc anh đã đi hay chưa. Dẫu sao bây giờ cô cũng chẳng còn sức nữa nên cứ ngồi lỳ trong phòng học đợi học viên của lớp tiếp theo đến.
Lúc bước vào phòng học, Trần Bắc Khuynh nhìn thấy Phong Lăng đưa chiếc cốc trống không trong tay cho một học viên, nhờ học viên đó ra ngoài rót một cốc nước nóng về cho cô.
Anh ta đứng bên ngoài nhìn một lát, sau đó đi vào: “Chưa khỏi bệnh đã đi dạy rồi à?”
Phong Lăng liếc đối phương một cái, không trả lời, chỉ nói một tiếng cảm ơn với học viên vừa mang cốc nước về cho mình, sau đó đặt cốc nước sang một bên.
Trần Bắc Khuynh đi qua, định giơ tay chạm lên trán Phong Lăng nhưng cô nghiêng đầu đi, sau đó lườm anh ta: “Làm gì đấy?”
Bàn tay của Trần Khuynh Bắc thoáng khựng lại giữa không trung, ý thức được với tính cách lạnh lùng của mình, chắc cô cũng không thích bị anh ta chạm vào, cho nên anh ta liền hạ tay xuống: “Muốn xem có phải cô đang sốt hay không, vì sắc mặt của cô rất kém.”