Quý Noãn bị thả xuống sofa, mái tóc bị mưa xả ướt bết dính vào cổ và má. Vì cô say nên mở bừng đôi mắt ửng hồng, mờ mịt nhìn người đàn ông dù bị dính mưa cũng không bớt đi chút tiêu sái kia.
Từ sau khi nói những lời đó, cô vẫn không muốn đối diện với anh. Lúc này cô hoa mắt chóng mặt, cả người nặng trĩu, nên càng dứt khoát để mặc mình ngồi bất động trên ghế sofa.
Tuy Quý Noãn uống rất nhiều, nhưng mấy năm nay cô đã có thói quen luôn luôn giữ được chút lý trí, kể cả khi rất say thì cũng không nói lảm nhảm. Dù bây giờ cô rất muốn người đàn ông này ra khỏi phòng mình, nhưng tay cô hơi nâng lên được một chút lại buông thõng xuống, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Say cũng say rồi, nôn cũng nôn rồi, bây giờ cô chỉ thấy buồn ngủ.
Vậy mà trong lúc đầu óc cô sắp rơi vào mơ màng thì giọng nói của anh lại vang lên: “Vừa mới dính mưa, em tự đi vào tắm, hay để anh cởi quần áo cho em ngay tại đây?”
Đầu óc Quý Noãn khựng lại, lúc này cô mới mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt trong trạng thái không tỉnh táo lắm: “Anh…”
“Đừng nói huyên thuyên nữa, đi vào tắm nhanh đi.”
Quý Noãn nhìn anh một thoáng rồi lại nhìn phòng tắm không xa phía sau. Đến khi anh cúi người định bế cô từ sofa vào nhà tắm thì cô mới như bị điện giật, vùng cánh tay né tránh. Cô lảo đảo đứng dậy đi về phòng tắm, nhưng có lẽ vì cảm giác say mà gần như không thể đứng vững được, tay cô chống lên tường, dừng lại một lúc rồi mới đi vào trong, đóng cửa lại.
Bây giờ cô không muốn tắm, nên quyết định mở vòi sen để rửa qua người. Cô nhớ vừa rồi mình vừa nôn nên lấy bộ bàn chải đánh răng dùng một lần trong phòng tắm để đánh răng. Cô chà răng nửa ngày vẫn không biết trong miệng mình có còn mùi rượu không, cúi đầu ngửi mà cũng không thấy có mùi gì. Cô cứ đứng ngẩn người dưới vòi tắm hoa sen, ánh mắt nhìn thẳng ngơ ngác, không có cách nào lấy lại được tỉnh táo.
Nhưng cô vẫn còn nhớ Mặc Cảnh Thâm đang chờ bên ngoài, nên cô tắm lâu một chút. Nửa tiếng sau, Quý Noãn mặc áo choàng tắm, tiện tay lau sơ tóc vài cái rồi bước ra ngoài. Lúc đi ra tóc cô vẫn còn nhỏ nước, ướt đẫm cả áo choàng tắm khiến cô thấy hơi lạnh.
Cô bị dính mưa đi vào tắm mà anh thì không chút vội vã đi tắm rửa. Chiếc áo khoác âu ướt sũng bị ném trên ghế sofa chỉ đủ cho hai người ngồi. Áo sơ mi và quần âu của anh màu đen nên không nhìn thấy có gì khác biệt sau khi bị ướt.
Quý Noãn đứng ngoài cửa phòng tắm nhưng hơi loạng choạng, quay người tựa vào tường, miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo nói: “Công việc của tôi ở Bắc Kinh gần như đã hoàn thành. Tối nay là buổi xã giao cuối cùng, tôi nghĩ ngày mai là có thể trở về Hải Thành rồi nên cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, mới uống hơi nhiều một chút, nhưng vẫn chưa đến mức say quá.”
Nghe cô nói ngày mai sẽ phải về Hải Thành, anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có ánh mắt đáp xuống người cô. Quý Noãn mới tắm gội qua, lại còn đang say rượu, nên gương mặt hồng hào hơn bình thường một chút. Ánh mắt cô mơ mơ màng màng, không giống ánh mắt kiên định lạnh lùng ngày đó đứng trước mặt luôn miệng nói không yêu anh.
Cô dựa người vào tường, lãnh đạm nói: “Vé máy bay về Hải Thành của tôi cũng đã đặt xong rồi, chuyến bay vào chiều ngày mai.”
Anh vẫn lạnh lùng yên tĩnh ngồi một chỗ thờ ơ nhìn cô. Quý Noãn giơ tay lên sờ soạng mái tóc ướt sũng của mình, vuốt thấy một đầu nước thì thoáng khó chịu cau mày lại. Cô đang định quay về phòng tắm lấy khăn ra lau tóc thì chợt dừng lại, nhớ ra điều gì đó mới nói: “Có phải anh đã nhìn thấy tin tức hôm qua tôi đi vào bệnh viện không?”
Cô thoáng dừng lại rồi tiếp tục: “Ba năm vừa rồi tôi chỉ chấp nhận để một người đàn ông theo đuổi. Bây giờ tôi cũng không thể tiếp tục sống như thế này nữa, Mr. Vinse cũng được, người khác cũng được. Trước đây lúc tôi hoàn toàn không biết nguyên nhân ly hôn ban đầu là gì, thì sau khi ly hôn, tôi vẫn có quyền theo đuổi hạnh phúc bất cứ lúc nào một lần nữa. Kể cả tôi thật sự có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác, hoặc có tình cảm vượt trên tình bạn thì cũng không phải là hành động trái với đạo đức, thậm chí kể cả khi tôi có đi quá giới hạn thì cũng chẳng là gì cả.”
Huống hồ cô đã từ chối Mr. Vinse không biết bao nhiêu lần, cho đến bây giờ vẫn không hề đáp lại tình cảm của anh ta. Có điều lần này Mr. Vinse bị bệnh, nên cô mới chủ động quan tâm mà thôi.
Chuyện cô làm cũng chỉ đứng từ phương diện tình bạn, hơn nữa hiện tại cô đã quen làm theo ý mình, cũng không quan tâm người ta nghĩ thế nào, nhìn thế nào.
Có lẽ trong bụng cô còn rượu chưa nôn ra hết, cũng có lẽ vừa rồi trong phòng tắm quá nóng, nên bây giờ Quý Noãn cũng chỉ có thể giữ tỉnh táo được một lúc. Sau khi nói xong thì cô cũng không nhớ mình vừa nói cái gì. Chỉ có điều, từ ánh mắt anh, cô có thể nhận ra được hình như mình đang nói chuyện gì đó rất tuyệt tình.
Cô vẫn có cảm giác buồn nôn, nên xoay người vào phòng tắm, cúi xuống bồn cầu nôn khan nhưng không thể nôn ra được cái gì.
Từ đầu đến cuối, anh ngồi nghe cô nói nhưng vẫn không lên tiếng. Anh quẳng khăn lông lên đầu cô: “Ngẩng đầu lên lau cho khô đi, anh đi mua thuốc giải rượu.”
Quý Noãn không trả lời, chỉ giơ tay lên như muốn lấy khăn lông che kín cả đầu mình lại. Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa thì cô mới kéo khăn xuống, máy móc lau tóc.
Đến khi lau khô tóc rồi, Quý Noãn đi ra khỏi phòng tắm. Cảm thấy hơi khát nước, cô tự rót cho mình cốc nước, thế nhưng cả người nhũn ra, tay cũng không cầm chắc được cái cốc. Một cốc nước không quá nóng chưa đưa được đến miệng cô đã bị rơi xuống đất. Cũng may là nước không nóng, Quý Noãn cũng đang đứng bên cạnh bàn, ngơ ngác nhìn chiếc cốc thủy tinh rơi xuống làm tràn nước ra thảm một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa to.
Cô đang ở trên tầng rất cao, là tầng mấy nhỉ? Hình như khách sạn này có hơn ba mươi tầng, đứng ở đây cũng có thể nhìn rõ một nửa thành phố Bắc Kinh đèn đuốc sáng choang dưới màn mưa xối xả.
Quý Noãn lại rót thêm cho mình cốc nước, cẩn thận nâng cốc lên định uống, nhưng tay cô vẫn mềm nhũn không giữ vững được. Cả hai tay cùng cầm cốc, thế mà nước còn chưa lên đến miệng thì đã đổ tràn lên cả người cô.
Cô bỏ cuộc, khó chịu đá văng hai cái cốc trên sàn nhà. Cô giơ tay sờ vào mảng ướt trên áo choàng, cảm thấy đầu nóng lên. Cô nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, rất muốn gió lạnh thổi vào để mình tỉnh táo lại một chút.
Vậy nên cô mở toang cửa sổ ra, mặc áo choàng tắm, bỏ dép ra bước đến ban công. Mặt sàn ban công cũng bị nước mưa tạt vào, đọng lại thành từng vũng lạnh lẽo, nhưng lại khiến cô cảm thấy thoải mái dễ chịu. Lúc mới đầu cô còn thò chân để thăm dò, cuối cùng thì quyết định bước hẳn ra ban công.