Còn việc Phong Lăng bảo gọi lễ tân để mang đến cho anh hai chiếc cốc mới rõ ràng đã không cẩn thận làm lộ ra tâm trạng lo lắng của cô lúc này.
“Gọi điện cho lễ tân đem hai chiếc cốc đến thì tốn nước bọt lắm, em không cảm thấy nếu em cười với tôi một cái thì có tác dụng hơn à?”
Phong Lăng ngước mắt lên: “Tôi làm vỡ cốc, gọi lễ tân mang tới thêm hai chiếc cốc khác thì có vấn đề gì đâu?”
“.„” Sau đó cô mới kịp hiểu được câu nói vừa rồi của người đàn ông này, mắt cô đán vào anh: “Chẳng lẽ anh còn muốn thừa cơ để lừa tôi?”
Dáng vẻ sợ sệt của cô lập tức tan biến, thay vào đó là ánh nhìn đầy tức giận.
“Anh ở đây đun nước pha thuốc giúp em, tiện tay pha luôn một cốc cà phê. Em đã làm vỡ cốc rồi thì thôi, bây giờ còn trợn mắt lại với anh sao?”
Nhất thời Phong Lăng không biết phải phản bác lại thế nào. Anh nhíu mày: “Vậy đó là lỗi của anh?”
“.„ Là lỗi của tôi.” Phong Lăng hơi khó chịu, cúi đầu xuống: “Cũng đâu phải cốc của nhà anh chứ, lúc trả phòng cho khách sạn cứ bồi thường tiền cái cốc kia là được rồi, để tôi bồi thường.”
Lệ Nam Hành vẫn thong thả nói: “Em có biết cái cốc mà khách sạn đưa cho tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Phong Lăng nghe lời này của anh thì biết ngay người đàn ông này rõ là đang cố ý lừa cô, bỗng thấy hơi bực đọc: “Bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ nó là đồ cổ chắc”
“Không đến mức là đồ cổ, nhưng mấy thứ tồn kho của khách sạn lại không nhiều. Chủ khách sạn này cũng là một người biết thưởng thức, loại cốc cà phê này được đặt làm riêng, vốn dĩ nó có một cặp. Một chiếc được để ở trong khay trà ngoài phòng khách, một chiếc khác thì vừa bị em làm vỡ rồi. Một cặp cốc cà phê được đặt làm riêng còn đắt hơn gấp năm lần so với chiếc điện thoại trêи tay em nữa đấy.”
Thấy Phong Lăng trợn tròn mắt lên, tỏ ra không thể tin nổi, Lệ Nam Hành bật cười thành tiếng.
Phong Lăng cảm thấy bản thân bị xem thường khi đứng trước vị Lệ lão đại vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng này, cho dù đắt hơn gấp năm lần cũng không có nghĩa là cô không mua nổi. Tính ra thì cô có một căn nhà ở Los Angeles, ở Boston cũng có một căn, sau khi về nước anh Mặc cũng trả lương cho cô không hề thấp.
Cô cũng không phải dạng thiếu tiền! Cô bán mạng nhiều năm như thế đã tích lũy được một tài sản đủ để bản thân hưởng thụ cả quãng đời còn lại từ lâu rồi nhé?
Nhưng khi thấy vẻ mặt của người đàn ông này, cô tức đến mức không muốn để ý tới anh nữa.
Biết thế ban nãy không nên vì cái điện thoại này mà bỗng nhớ lại mấy chuyện anh đối xử tốt với mình, phải nên nhớ rằng anh rất vô liêm sỉ mới phải.
Thấy cô tức giận, người đàn ông ấy ngoắc tay: “Đến đây.”
Phong Lăng vốn định về phòng ngủ để xỏ dép lê vào, nghe thấy anh nói thì quay lại nhìn anh, gắt gỏng: “Cái gì?”
“Có một cách không cần em phải bồi thường ngang giá.”
“Cách gì?” Phong Lăng nhớ đến chiếc điện thoại này có giá cũng phải mấy nghìn tệ, nếu đắt gấp năm lần thì cũng phải có giá hai ba chục nghìn, gần bằng nửa tháng tiền lương của cô ở Hải Thành mất rồi. Nghĩ đến việc sau này mình không quay lại căn cứ XI, cũng chẳng có nhiều chỗ có thể đi làm
kiếm tiền, vì thế bây giờ không thể dùng tiền quá tay được, cô lập tức nói theo bản năng: “Anh đừng hòng tịch thu thẻ của tôi, trước kia lúc ở căn cứ anh vẫn luôn cầm thẻ của tôi thì thôi kệ đi, bây giờ tôi đã không còn là người của căn cứ các anh rồi, cũng chẳng cần anh tính toán chỉ tiêu giúp tôi nữa, thẻ của tôi tôi tự giữ, tuyệt đối không giao cho anh.”
“Em bắt đầu tính toán chuyện tiền nong từ khi nào vậy?” Lệ Nam Hành nhướng mày, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Lúc ở trong căn cứ XI, đi làm một nhiệm vụ ít nhất đã có thể kiếm được hai ba trăm nghìn đô, nhưng giờ không còn được như vậy nữa cho nên cô buộc phải tiết kiệm chi tiêu. Hơn nữa hai năm trước sống ở Boston cô cũng phải đi làm thêm để sống tự lập, đã biết phải tính toán kỹ lưỡng cho cuộc sống.
Nói một cách đơn giản, trước kia Phong Lăng là kiểu người ngoài rừng cây ra thì chỉ có cô nhi viện hoặc là căn cứ XI cho nên rất nhiều kiến thức của cô đều dừng lại ở việc hiểu bề nổi của vấn đề, có vài thứ mãi không hiểu nổi được.
Nhưng bây giờ về cơ bản cô đã hiểu hết toàn bộ, những chuyện mà bình thường mọi người vẫn tính toán thì cô cũng sẽ tính toán, chỉ là không thể hiện ra ngoài quá rõ mà thôi.
Cô không để ý đến anh nữa, vòng qua các mảnh vỡ trêи mặt đất, xoay lưng đi tìm cây chổi định thu dọn đám mảnh vỡ này.
Anh thấy cô vẫn đang bị thương mà đã đi dọn đồ, lúc cô vừa vòng về lại đứng cách Lệ Nam Hành khoảng chừng một sải tay thì bấy giờ cánh tay đang cầm chổi của cô bỗng bị người đàn ông kia giữ lại.
Phong Lãng chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, lúc này người đàn ông đó đã ôm eo cô kéo ra phía sau, bước hai bước đã ép cô lên tủ bát ở bên cạnh. Tiếng đun nước ở phía sau đã ngừng lại, chỉ còn tiếng máy cà phê tự động pha chế vẫn còn đang tiếp tục vang vọng, phát ra mấy tiếng “rè rè” nho nhỏ.
Phong Lăng đẩy người trước mặt ra theo bản năng, nhưng người đàn ông đó dứt khoát giữ chặt tay cô, mặc dù không dùng sức nhưng đầu ngón tay của anh vẫn có sượt qua chỗ bị thương trêи tay cô một chút, cô khẽ kêu “a” một tiếng. Lúc này cô lại bị kéo lại loạng choạng ngã vào lòng anh, cứ như thế phía sau thắt lưng cô tựa lên kệ đá cẩm thạch của tủ bát, còn phía trước thì kề sát vào lồng ngực của anh. Tiếp sau đó cô còn chưa kịp thốt lên tiếng phản kháng nào thì môi đã bị bao phủ.
Sau vài giây bối rối, cô bỗng muốn lùi về sau, đồng thời đưa tay lên đẩy vai đối phương ra, nhưng người đàn ông ấy lại ôm chặt lấy eo cô, để cô áp sát vào ngực của anh, chỉ bước lên hai bước đã ép cô dựa lên kệ đá cẩm thạch của tủ bát.
Phong Lăng: “!!!”
Ánh mắt cô mang theo nỗi tức giận, cô trừng mắt với anh, nhưng người đàn ông lại chẳng nhìn thấy cơn giận trong ánh mắt cô. Những nụ hôn của mấy lần trước đều là khi đã say, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội ôm Phong Lăng vào lòng lúc cô còn tỉnh táo, sao mà anh có thể bỏ qua cho được. Một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại đưa ra phía sau đỡ lấy gáy cô, đôi môi mềm mại dán vào nhau, anh dứt khoát cạy miệng cô ra để xâm nhập vào quấn quýt lấy đầu lưỡi ở bên trong.
Một chút hưng phấn, một chút ám muội, nhưng trêи hết là sự mạnh mẽ của anh, còn cả việc Phong Lăng không ngừng xổ đẩy rồi cắn lấy môi anh một cách tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn cứ bị môi lưỡi của người đàn ông ấy ràng buộc hết lần này tới lần khác, chẳng thể lùi lại.
Lúc đầu Phong Lăng còn đẩy anh được vài cái, nhưng sau đó cơn đau từ cánh tay và phần đùi truyền đến đã nhắc nhở cô rằng nếu còn dùng sức thì vết thương đã được bôi thuốc có thể bị rách toạc ra một lần nữa, cộng với việc thể lực của cô so sánh với Lệ Nam Hành hoàn toàn như trứng chọi đá. Lưỡi của anh quyết tâm cạy mở hàm răng của cô, Phong Lăng run bần bật, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, cô phải bám chặt lấy quần áo của anh mới có thể đứng vững trong khoảng hẹp giữa anh và tủ bát.
Đợi đến lúc Lệ Nam Hành thả ra, nhịp thở của cô đã rối loạn đến mức ngay cả bản thân nghe thấy cũng phải thấy hốt hoảng.
Người đàn ông kia cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, càng khiến cho khắp người Phong Lăng như thể nổi lên một lớp da gà. Cô run rẩy muốn tránh đi, nhưng hơi thở của người đàn ông vẫn bám riết lấy vành tai mẫn cảm của cô không tha.
“Lệ Nam Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì…” Phong Lăng ép buộc bản thân phải điều chỉnh lại nhịp thở.
“Năm phút.”
Phong Lăng: “…???”