Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm thế giờ bây giờ?” Lâm Thành và Tam Bàn ngoảnh lại nhìn Lôi Bằng đang đứng phía sau, sau đó, ba người họ lại nhìn sang A K vẫn đang nhíu chặt mày.

Mọi người ở đây gần như đã đi hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Mấy người này bao gồm cả mấy người của đội Một đều hiểu rõ Phong Lăng.

Ông cụ Lệ ở đây, nếu họ ra mặt giúp Phong Lăng thì chính là không nể mặt ông ấy, chẳng may có người nào nhiều chuyện đi mách lẻo thì ai trong bọn họ cũng đừng mong có được kết cục tốt đẹp.

Nhưng thấy Phong Lăng thế này, bọn họ thật sự không nhìn nổi.

“Tôi đâu biết phải làm thế nào? Bây giờ Lệ lão đại còn chưa về, chắc anh ấy không biết căn cứ đã xảy ra chuyện đâu…”

“Lão đại biết thế quái nào được? Nghe đâu lần này lão đại về, ít nhất một tuần nữa mới có thể quay lại. Với lại không hiểu sao gần đây rất khó liên lạc được với anh ấy, điện thoại cũng tắt máy…”

“Gọi điện cho Lệ lão đại thử xem.”

“Mấy anh có số của lão đại không?”

“Tôi có.” A K vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, nhưng chẳng bao lâu sau đã hạ máy xuống, buồn bực nói: “Tắt máy rồi.”

“M* kiếp, mấy anh nói xem chuyện này rốt cuộc là sao! Phong Lăng giờ lại là một cô gái, bình thường cô ấy lợi hại như thế mà lại là con gái, thế này đủ để hủy hoại tam quan và phá vỡ mọi nhận thức của tôi rồi. Nhưng con gái thì con gái, cô ấy cũng chẳng làm sai chuyện gì, sao đột nhiên lại bị đuổi đi như thế, đã thế cả người Phong Lăng đều có mùi rượu, nhìn mặt cắt không còn một giọt máu, không phải cô ấy ốm rồi chứ? Giờ đuổi cô ấy khỏi căn cứ trong tình trạng thế này, chẳng may cô ấy xảy ra chuyện gì ở ngoài, sau này lão đại trở về hỏi chuyện, từng thằng bọn mình kiểu gì cũng sẽ gặp rắc rối lớn…”

“Nếu giờ lão đại ở trong căn cứ thì hay rồi, nếu như anh ấy ở đây thì ai dám làm thế với Phong Lăng?”

“Ha ha, bây giờ lão đại đang ở cùng với vợ mới cưới rồi, anh ấy còn quan tâm gì đến Phong Lăng nữa…”

“Đừng nói linh tinh, tôi luôn thấy lão đại có nỗi khổ tâm gì đó, bình thường anh ấy đối xử với Phong Lăng thế nào, cả bọn thấy rõ hết còn gì.”

“Giờ Phong Lăng đáng thương quá, tôi thật sự không nhìn nổi nữa.”

“Làm sao mới liên lạc được với lão đại đây?”

“Nếu liên lạc được với lão đại dễ thế, mấy cậu nghĩ mấy ông cụ Lệ còn đến đây nhân lúc này à? Rõ ràng là họ muốn đuổi thẳng cổ Phong Lăng ra khỏi căn cứ, mấy lời họ nói đều đã tổn thương sâu sắc đến thể diện và tâm hồn của cô ấy. Cho dù sau này Lệ lão đại có đi tìm Phong Lăng, chắc cô ấy cũng sẽ không quay lại căn cứ nữa đâu, điều mấy ông già đó muốn chính là cái này, muốn cô ấy tự bỏ đi!”

“Quá đáng!”

Chân Phong Lăng thật sự không chịu được nữa, cô vốn định cúi người xuống, nhưng cuối cùng vẫn quỳ sụp xuống đất. Đầu óc choáng váng, sức ảnh hưởng của mấy thứ rượu tối hôm qua quá lớn, bây giờ cơ thể cô lạnh buốt nhưng lúc sờ vào cánh tay mình, dường như cô lại thấy nóng ran.

Có khi nào tối qua cô uống say, gục ngoài ban công cả đêm nên đã bị nhiễm lạnh đến mức phát sốt rồi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK