Gương mặt của cô gái nhỏ để tóc ngắn quá tai lúc này đã ửng hồng nhưng tất nhiên cô chẳng mảy may phát giác. Loại rượu này ngấm lâu, lúc mới uống thì không sao, không có cảm giác gì quá mạnh, ít nhất vẫn tự thấy bản thân mình tỉnh táo.
Tuy rằng tỉnh táo nhưng Phong Lăng dần dần lại cảm thấy có hơi buồn ngủ, sau khi gọi tiếp viên đến dọn thức ăn ở trêи bàn xong xuôi, Phong Lăng mới cảm thấy rượu đã ngấm vào người. Cơn buồn ngủ ngày càng rõ ràng, không biết có thể ngủ một lát không nhưng chỉ cần cô thϊế͙p͙ đi thì mười mấy tiếng ngồi cạnh Lệ Nam Hành này sẽ rút ngắn đi không ít.
Vì thế Phong Lăng dứt khoát để mặc cơn buồn ngủ xông lên đầu, nhắm hai mắt lại.
Lúc tiếp viên quay lại thấy Phong Lăng gần như sắp ngủ, đang định tìm một cái chăn mỏng đắp cho cô. Kết quả, vừa cầm chăn mỏng về, cô ấy lại thấy cô Phong vừa rồi đang ngủ ngồi ở trêи ghế nay đã vô thức sắp nghiêng lệch đầu sang phía cửa sổ. Ngay lúc đầu Phong Lăng sắp va vào cánh cửa sổ, người đàn ông đẹp trai muốn chết nhưng luôn làm mặt lạnh suốt chuyến đi bỗng đưa tay ra đỡ lấy đầu Phong Lăng. Cô Phong đang ngủ thϊế͙p͙ đi kia vì bỗng được bàn tay của anh cản lại,
nên theo quán tính cùng bản năng lại bất đầu nghiêng sang một bên còn lại, đến khi đầu đã dựa hẳn lên vai người đàn ông ở bên cạnh mới chịu thôi.
Tình huống này xảy ra hình như hơi bất ngờ, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào lại thấy rất hài hòa. Tiếp viên hàng không nhìn người đàn ông làm mặt lạnh suốt cả chuyến bay, thấy sắc mặt hiện tại của anh cũng không có chuyển biến gì tốt hơn nhưng dường lại lộ nét dịu dàng hiếm có. Bởi vì phát hiện ánh mắt tò mò muốn nhìn kỹ hơn của tiếp viên hàng không, Lệ Nam Hành liền nhìn cô ta, sau đó đưa tay nhận chiếc chăn mỏng kia rồi vẫy tay ra hiệu cho cô tiếp viên hàng không có thể đi được rồi.
Tiếp viên gật gật đầu, vội vàng lùi về phía sau.
Tiếp đó cô tiếp viên lại thấy người đàn ông kia cầm chăn đắp lên người cô Phong, song cũng không đấy đầu cô ra, thậm chí còn cố ý ngồi thấp hơn, để cô dựa vào được thoải mái.
Tiếp viên thấy thế thì hơi ngơ ngác.
Hai vị khách này dù cùng lên máy bay, nhưng hình như suốt chuyến bay chẳng nói chuyện được với nhau câu nào, chẳng phải chỉ là người dưng với nhau thôi sao?
Nhưng nhìn thế nào… cũng giống đôi vợ chồng đang chiến tranh lạnh…
Phong Lăng dựa trêи vai Lệ Nam Hành ngủ mà hoàn toàn không biết gì, trêи người cô phảng phất mùi thơm tinh khiết của rượu vang, trêи gương mặt luôn lạnh lùng kia cũng không còn bày ra biểu cảm lạnh nhạt như trước nữa, mà là vẻ thoải mái thả lỏng khi ngủ.
Tiểu Hứa ở bên cạnh mơ hồ cảm thấy sự im lặng này có vẻ không ổn lắm, mặc dù vừa nãy, cô cũng rất yên ắng nhưng cảm giác không giống với bây giờ. Anh ta cố ép mình trở thành người tàng hình, cố gắng ngủ nhưng thật sự không thể ngủ được, anh ta nhẹ nhàng vén bịt mắt lên rồi liếc về hai chỗ ngồi phía bên đó. Lúc này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái thì hai mát lập tức sáng rực lên, Tiểu Hứa bỏ luôn bịt mắt xuống, nghiêng đầu rồi cẩn thận nhìn về phía Phong Lăng đang dựa vào vai Lệ lão đại ngủ say.
Mặc dù cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh nhìn sang, nhưng Lệ Nam Hành chẳng hề để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục tỉnh bơ mà ngồi ở đó xem tạp chí.
Mặc dù vẻ mặt Lệ Nam Hành không có chút ấm áp gì, thế nhưng anh vẫn luôn ngồi thẳng để cho Phong Lăng có thể dựa vào thoải mái hơn, Phong Lăng đã dựa sát vào một chút, sự thay đổi này rất rõ ràng.
Tiểu Hứa khẽ cười trộm rồi không nhìn nữa, haizzz, xem ra mười mấy tiếng trêи chuyến bay này cũng không phải không có chút tác dụng nào, ít nhất là có thể làm cho tình cảm sắp đóng băng giữa hai người này tan ra một chút.
“Anh có cần một ly rượu vang không?” Tiếp viên hàng không thấy Tiểu Hứa không ngủ nên đi đến, thấp giọng rồi hỏi một cách ân cần.