Điện thoại trong phòng Quý Noãn vừa mới đổ chuông, Mặc Cảnh Thâm đã từ phòng đổi điện đi ra. Anh
nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng cô, đồng thời nhìn thoáng qua cái bát trống không lúc nhân
viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi ngang qua.
Có về như cô rất thích.
Cùng lúc đó, Tiểu Hồ bổng ôm một bó hoa hồng to đùng từ trong thang máy đi ra. Sau khi đi tới đây, vừa nhìn
thấy Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài cửa cậu ta đã lúng túng: “Mặc tổng…”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn vật trong tay cậu ta, hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ kiểu điểm ướt át.
Mặc Cảnh Thâm im lặng cau mày lại: “Đây là cái gì?”
“Hoa này…” Tiểu Hồ ho một tiếng: “Vừa rồi người chuyển phát nhanh trong thành phố đưa tới, nói là gửi cho
Tổng Giám đốc Quý.”
Quý Noãn cũng bỗng nhiên mở cửa ra vào đúng lúc này, vừa nhìn đã thấy bó hoa được Tiểu Hồ ôm trong lòng.
Cô chợt vô thức ngước mắt lên nhìn Mặc Cảnh Thâm. Mặc dù cô biết rõ Mặc Cảnh Thâm đã từng làm cho mình
những điều sâu nặng hơn bó hoa này rất nhiều, cũng biết trước giờ anh sẽ không thể hiện tình cảm qua mấy thứ
giả dối này nên rất hiểm khi tặng hoa hoặc quà. Nhưng hoa này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh… Cử như,
đây là anh định tặng cô vậy.
Cuộc điện thoại cô nhận được vừa rồi chính là điện thoại của chuyển phát nhanh trong thành phế, nói là có một
quý ông mua hoa hồng gửi tới cho cô.
Ngoài Mặc Cảnh Thâm và Tiểu Hồ ra, thì chỉ có thêm một người biết được cô đang ở tại khách sạn này.
Hôm qua, lúc nghỉ ngơi trong khách sạn, vì buồn chán nên cô đã chụp một bức ảnh quang cảnh từ đây xuống
tầng dưới của khách sạn, sau đó đăng lên dòng thời gian, kèm theo dòng trạng thái: “Chuyến công tác này thật sự
không phải là loại thống khổ bình thường.”
Lần “xem mắt” kỳ trước, mặc dù con trai của bác hàng xóm không cố ý liên lạc với cô nữa, nhưng lúc đó hai người
đã thêm WeChat của nhau. Sau khi thấy cô đăng ảnh lên đòng thời gian, con trai của bác hàng xóm hỏi cô đang
công tác ở đâu, sau đó nói đúng lúc mấy ngày nay mình cũng vừa tới Bắc Kinh, hỏi cô có muốn ra gặp mặt không.
Tuy nhiên Quý Noãn đã từ chối. Sau khi trò chuyện vài câu, biết được cô đang ở khách sạn này, nhưng lại nói
không tiện gặp bạn, anh ta cũng không tới gặp cô.
Kết quả, không ngờ sáng sớm nay lại bảo người gửi một bó hoa hồng tới…
Đây là tô thiện ý, cô hiểu.
Nhưng hoa này lại đưa đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm…
Tiểu Hồ cảm hoa đứng đó, không đám nhìn vào mặt Mặc Cảnh Thâm, thấy Quý Noãn đã đi ra, liền vô thức muốn
đưa hoa cho cô.
Mặc Cảnh Thâm nheo mắt: “Cẩm qua kia, để xuống.”
Tiểu Hồ khụựng lại, lúc hoa sắp rơi xuống trước ngực Quý Noän, cậu ta lập tức xoay người, vô cùng quả quyết để
hoa lên chiếc xe đẩy thức ăn cao như cái bàn gần Mặc Cảnh Thâm nhất, sau đó nhanh chóng trốn khỏi phạm vi
nguy hiểm.
Đó là hoa hồng đồ mới hái, được vận chuyển bằng đường hàng không tới Trung Quốc, trên cánh hoa vẫn còn
vương nước, xinh tươi động lòng người.
Mặc Cảnh Thâm liếc qua tấm thiệp hình trái tim trên hoa, ngón tay có khớp xương rõ ràng rút tấm thiệp ra, kẹp
giữa ngón tay đọc lướt, sau đó vẻ mặt liển sa sầm và lạnh lẽo.
Quý Noãn vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh ném thẳng tấm thẻ vào xe đổ rác được nhân viên vệ sinh của
khách sạn đẩy ngang qua.
Quý Noãn không đám tin ngước mắt trừng anh: “Mặc Cảnh Thâm, sao anh vứt đồ của tôi?”
Cô vô cùng xấu hể vì khi nãy đã cảm động và mềm lòng với anh.
Mặc Cảnh Thâm lại liếc qua bó hoa hồng cực kỳ chướng mắt kía, sau đó nhìn cô: “Em thích hoa hồng thì sau này
mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó.”
“Tôi không cần!”
“Vậy bó hoa này cũng không cần nữa.” Anh thần nhiên nói, rồi tiện tay cẩm bó hoa lên, định ném nó vào xe đổ rác
đã được đẩy qua.
Quý Noãn vội vọt nhanh tới, trước khoảnh khắc hoa hồng sắp lọt vào xe rác, cô liền ôm lấy cánh tay đang giơ lên
của anh: “Người ta có ý tốt tặng hoa cho tôi, anh dựa vào đâu mà chà đạp đồ của người khác tặng tôi chứ?”
Mặc Cảnh Thâm cúi mặt nhìn cô, nheo mắt lại.
Anh còn nhớ trước khi ly hôn, đàn ông theo đuổi Quý Noãn, người gửi hoa đến văn phòng của cô cũng không ít,
nhưng cơ bản đều bị cô từ chối từ ngoài cửa, hoặc là thẳng thừng bảo người vứt đi.
Lúc ấy cô rất quả quyết dứt khoát, không có ý định cho phép bất cứ người đàn ông nào đến gần.
Bây giờ thi lại ÿ không có hôn nhân trói buộc, nên thậm chí còn có thể nói được mấy câu như đừng chà đạp tâm ý
của người khác?
Anh nhìn cô chằm chằm: “Vì giành lại hoa mà xông tới nhanh vậy sao? Bụng hết đau rồi à?2”
Trong lời nói đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo nguy hiểm.
Quý Noãn lườm anh, sau đó thẳng thừng cầm hoa quay người trở vào phòng, đóng sắm cửa lại.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, chỉ cảm thấy huyệt Thái đương đang giật giật.
Chút dịu đàng hiểm khi có được cứ thể mà bị một bó hoa bất ngờ gửi đến dập tắt.
Đáng lễ anh không nên giữ lại người đàn ông đã xem mắt với cô!
Buổi sáng, Quý Noãn lấy danh nghĩa Tập đoàn MN cùng Tập đoàn Shine đến một trung tâm triển lầm ở Bắc Kinh
để tham quan và trao đối vài việc. Vì tối nay sẽ có một buổi tiệc rượu giao lưu rất quan trọng, nên buổi trưa cô
đành thời gian về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi sáng vừa mới ăn cháo xong, buổi trưa cô không muốn ăn đồ lạnh, cũng không muốn ăn quá thanh đạm. Thể
là nhân giờ nghỉ buổi trưa, cô đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn một tô bún gạo. Sau khi no căng bụng, Quý Noãn
mới lững thững đi về khách sạn.
Vừa vào phòng, cô đã không nhìn thấy hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cô để trong phòng khi nãy đâu, mà
chỉ còn lại ba đóa được cắm trong một cái bình pha lề cao và nhỏ.
Cô nhìn ba đóa hoa hồng đó chằm chằm, vì loại hoa hổng mà con trai của bác hàng xóm tặng cho cô rất đắt đỏ,
không phải loại bình thường chỉ mấy tệ một đóa như ngoài thị trường, nên vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay. Ba
đóa hoa này chính là ba đóa trong hai trăm chín mươi chín đóa kia của cô.
Quý Noãn đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng của Mặc Cảnh Thâm. Đến khi cửa phòng mở ra, anh vừa mới thay quần
áo xong, nhìn cô, sau đó để cửa mở, đồng thời tiện tay sửa sang lại ống tay áo sơ mi, thần nhiên hỏi: “Không phải
em nói muốn về nghỉ ngơi sao? Định vào phòng anh nghỉ ngơi à?”
Nói rồi anh quay người đi vào trong, rất có ý tứ để cô tùy tiện vào, không cần khách sáo.
Quý Noãn đứng trước cửa phòng, quả nhiên trông thấy trên bàn trong phòng anh cũng bày một cái bình hoa pha
lê giếng như phòng cô, bên trong cũng là ba đóa hồng.
“Mặc Cảnh Thâm, hoa của tôi đâu?”
Quý Noãn hỏi xong thì trơ mắt nhìn anh cài xong cúc tay áo, đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: “Hoa hồng
Bulgaria vừa đắt lại vừa đẹp thế này mà chỉ đặt trong phòng em để nắng chiểu úa tàn thì thật sự là quá lăng phí.
Thế nên anh đã bảo Tiểu Hồ mang đến bộ phận lễ tân, bảo bọn họ chia cho mỗi phòng mấy đóa.”
Quý Noãn kinh hoàng nhìn anh: “Hoa hồng người ta tặng tôi mà anh lại chia ra?”