Quý Noãn: “…”
Mặc Cảnh Thâm ngưng cười: “Mạng của anh là của em, thể xác và tinh thần của anh cũng là của em.
Nếu giờ em dám bội tình bạc nghĩa, không thấy lương tâm cắn rứt sao?” Quý Noãn: “..” Cô bỗng để hộp cháo xuống, ném chăn lên mặt anh.
Bây giờ anh không thể cử động lung tung, cứ thế bị cô che kín đầu.
Sau khi giữ nguyên ánh mắt vào tấm chăn suốt năm giây liên tiếp, cô bại trận trước, không đành lòng phải kéo chăn xuống.
Quý Noãn làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Trước tiên anh phải dưỡng thương thật tốt cho em.
Nếu sau này còn bị thương như vậy nữa thì em sẽ bội tình bạc nghĩa thật cho anh xem.” Anh mỉm cười, không nói khích cô nữa, chỉ bát cháo cô đặt trên bàn.
“Làm gì?” “Đút ăn tiếp.”
***
Sau ngày hôm đó, rất nhiều anh em trong căn cứ XI trốn Nam Hành và Phong Lăng tới bệnh viện thăm Mặc Cảnh Thâm, nhưng không phải ai cũng vào được phòng bệnh, dù đó là người của căn cứ XI.
Quý Noãn nghe điện thoại xong liền xuống đón mấy anh em kia vào.
Cho đến khi Nam Hành đột nhiên quay về, trừng mắt nhìn bọn họ, sau khi ngỏ lời thăm hỏi xong, mấy cậu em liền tiu nghỉu chuẩn bị ra về.
Trước khi về, một người trong đó bỗng than thở: “Ông Mặc, chúc anh khỏe mạnh và hạnh phúc mỹ mãn với cuộc sống hôn nhân trọn đời! Bởi vì bà Mặc thật sự rất tốt!” Mặc Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng nửa nằm nửa ngồi trên giường, nét mặt điềm đạm bình thản, không hề bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt ở đây, nhưng lúc này lại nhíu mày vì câu nói kia.
Cậu trai đó chỉ về hướng Campuchia xa xôi: “Lúc trước ở Campuchia, bà Mặc không chỉ tự mình nấu cơm dọn phòng cho chúng tôi, mà còn giúp mọi người giặt tất.
Chúng tôi đều là FA (người độc thân) hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có phụ nữ giặt tất cho, tôi còn không nỡ mang…” Ngay khi Mặc Cảnh Thâm nghe được, Nam Hành liền đạp một cú vào mông cậu ta, sau đó đuổi mấy người bọn họ ra ngoài: “Cút!” Bọn họ đi rồi, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn Quý Noãn: “Giặt tất? Ai khiến em giặt?” Dứt lời, không đợi Quý Noãn trả lời, anh đã dời mắt sang Nam Hành.
“Đừng nhìn tối, ngay cả việc Quý đại tiểu thư biết nấu cơm tôi còn không tin, sao có thể bảo cô ấy làm những việc đó được?” Nam Hành nghĩ thầm, sau khi về trụ sở phải bảo mấy tên thối tha kia chạy năm mươi vòng quanh căn cứ mới được: “Là cô ấy quá lo lắng cho an nguy của cậu, sợ rảnh rỗi sẽ suy nghĩ lung tung nên tự kiếm việc để làm thôi.” Quý Noãn ho một tiếng: “Đúng là tự em muốn làm, không cần nhắc lại chuyện này nữa…
Vừa rồi mấy người bọn họ cũng chỉ nói đùa thôi…
Thật ra chỉ giặt có vài đôi…
Là ý của em, em đến ăn ở không của bọn họ, còn muốn được bọn họ bảo vệ, trong lòng em áy náy lắm.”
Nam Hành cười xùy: “Hôm nay, những anh em từng được cô giặt tất cho có thể sẽ phải đối mặt với số phận làm bia ngắm bắn cho đám lính mới luyện tập, có lẽ cố còn áy náy hơn.” Quý Noãn: “…
Không đến mức đó chứ.” Nam Hành lạnh lùng nhướng mày, chỉ vào Mặc Cảnh Thâm đang nằm trên giường bệnh: “Muốn bảo vệ bọn họ tránh khỏi tai họa, cô chỉ có thể đi cầu xin cậu ấy.” Nói vậy, nếu cô không xin tha thì có vẻ không ổn rồi.
Quý Noãn đưa mắt nhìn sang giường bệnh.
Mặc Cảnh Thâm không mặn không nhạt nhìn Nam Hành: “Cậu mà còn nói đạo đức của cô ấy nữa, e rằng đám anh em của cậu sẽ phải làm bia ngắm hai năm đấy.”
#
Đêm qua Quý Noãn đi khám thai quá muộn, vẫn còn vài mục khác chưa khám, vì thế hôm nay bác sĩ gọi cô đến phòng khám.
Trong phòng bệnh, Nam Hành ném điện thoại di động lên giường cho Mặc Cảnh Thâm.
Một tin nhắn riêng trên màn hình điện thoại liền đập vào mắt anh.
“Tối qua mới nhận được tin nhắn từ người nhà họ Tô, cậu vừa mới vào phòng phẫu thuật là bọn họ đến ngay.
Nhưng có Sĩ quan đặc công n ở đó nên bọn họ không thể vào bệnh viện được.
Có điều, lúc trước, sau khi Tô Tuyết Ý bị ép về Mỹ thì thật sự hoảng loạn vì cách trừng phạt của đám người trong căn cứ, nghe nói gần đây cô ta luôn bị giam trong nhà, trạng thái tâm lý rất tệ.
Người nhà họ Tô luôn canh cánh trong lòng chuyện này, muốn nói chuyện với
cậu.”
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đọc lướt qua tin nhắn trên màn hình di động: “Tâm lý có vấn đề sao?” Nam Hành cười khẩy: “Tôi thấy 80% là thật sự bị hoảng sợ.
Ngày nào bác sĩ tâm lý cũng đến nhà họ Tô.
Nghe nói cô ta thường xuyên mất ngủ cả đêm, một tiếng động nhỏ cũng làm cô ta sợ đến hét lên.
Bác sĩ nói cô ta bị kinh hãi quá độ.”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Nếu tâm thần có vấn đề thì tìm tôi làm gì? Nhưng tôi có quen một vị bác sĩ khoa Tâm thần ở Los Angeles.
Nếu bọn họ cần thì cậu phái người đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần đi, cổ gắng chữa trị một chút.” Thế này sao mà chữa trị một chút được.
Rõ ràng ý của Mặc Cảnh Thâm là bảo nhà họ Tô nhốt Tô Tuyết Ý trong nhà vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng lúc Tô Tuyết Ý đến thành phố T làm những chuyện kia với Quý Noãn, nếu không phải vì anh nể mặt ông cụ Tô thì e rằng cô ta đã mất mạng.
“Ông cụ Tô cũng đã biết tin cậu về Mỹ.” Nam Hành nói: “Cậu muốn nghe điện thoại của ông ta không?” Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm rất lãnh đạm: “Không.”
***
Đêm khuya ở Los Angeles lạnh hơn ở miền Bắc Trung Quốc, rét đến thấu xương.
Trong nhà họ Tô ở Los Angeles, cửa sổ phòng ngủ trên tầng thượng của căn biệt thự mở toang.
Cô gái trẻ ngồi bên cửa sổ đón gió lạnh, cầm ly rượu vang đỏ trong tay, uống một ngụm, nhìn trăng sao trên trời, bên tai toàn là cuộc đối thoại mà cô ta tình cờ nghe được khi xuống nhà sáng nay.
“Mặc Cảnh Thâm về Mỹ rồi, đang nằm trong bệnh viện, nhưng không vào được.
Cảnh sát và một nhóm người khác canh gác bệnh viện vô cùng nghiêm ngặt.” “Chúng ta chỉ mượn cơ hội hiếm khi cậu ta về Mỹ để tìm cách bù đắp chuyện Tuyết Ý đã làm thôi.
Tuyết Ý của chúng ta cũng vì muốn đòi lại công lý cho chị họ nó nên mới đến thành phố T gây ra chuyện ấy.
Đúng là nó rất vô lý, thật sự đã đắc tội với bà Mặc.
Bác sĩ nói não của Tuyết Ý bị tổn thương nghiêm trọng, các vấn đề về tinh thần còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, Tuyết Ý còn trẻ như vậy, không thể bị bọn họ đuổi cùng giết tận được!” “Cụ Tô à, dù sao Tuyết Ý cũng là cháu gái của ông, nó vì Tri Lam mới gây ra chuyện này.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm từ chối không gặp, ông cũng nên ra mặt giúp mọi người thuyết phục cậu ta đi.
Nếu bà Mặc đã không bị tổn thương, thì bọn họ cần gì phải hủy hoại Tuyết Ý chứ? Bây giờ nó vẫn chưa đầy hai mươi tuổi, nhỏ hơn Tri Lam mấy tuổi.
Nhà họ Tô và Tập đoàn Shine từng có giao tình nhiều năm như vậy, lại có quan hệ với người trong căn cứ XI.
Hơn nữa lúc trước TriLam từng có hôn ước với Mặc Cảnh Thâm, dù gì cũng có thể nói vào vài lời được.
Tôi thấy việc này vẫn nên để các ông ra mặt giải quyết sẽ tốt hơn.”
Tô Tri Lam lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm.
Không bao lâu sau, sắc mặt cô ta có vẻ hơi say, đôi mắt long lanh nước từ từ di chuyển tầm nhìn khắp phòng, nhìn về phía khung ảnh đặt trên chiếc kệ màu trắng bên giường.
Hai năm nay, vì không cho cô ta đi tìm anh, nên ông nội vẫn một mực cấm túc cô ta, không cho phép cô ta rời khỏi Los Angeles, không cho phép cô ta rời khỏi Mỹ.
Rốt cuộc, anh đã trở về rồi sao?