Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Phỉ nhìn cô, thấy Phong Lăng vẫn đang nhìn sắc trời đã bị khói dày hun thành màu tối sầm ở xung quanh, không nói gì nữa.

Thật ra anh ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như từ trước đến giờ cô chỉ là một cô gái, hơn nữa cũng không nhiều tuổi, rốt cuộc sao có thể sống ở trong căn cứ XI toàn là đàn ông như thế. Dù sao lúc trước anh ta cũng ở đội Hai, không chung đội với Phong Lăng, chỉ có lúc tập huấn hay làm nhiệm vụ, khảo hạch mới chú ý đến cậu thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo này.

Lúc đó anh ta đã có ấn tượng rất sâu sắc.

Về sau, khi được điều đến đội bắn tỉa anh ta cũng rất để ý đến cô.

Lúc đó, anh ta cứ nghĩ cậu thiếu niên này tuổi còn rất nhỏ nhưng lại ưu tú vượt trội, hấp dẫn sự chú ý của anh ta. Sau đấy lại không nhịn được muốn quan tâm hoặc là chỉ điểm thêm cho cô vài câu. Đ** m*, anh còn tưởng bản thân thật sự có hứng thú với một chàng trai xinh đẹp nữa cơ chứ, kết quả bây giờ đã xác định được, đơn giản chỉ là sự thu hút khác phái mà thôi. Dù có giả nam giống đến đâu đi nữa thì bản chất cô vẫn là nữ, khó tránh sẽ sinh ra sức hấp dẫn.

Bây giờ anh ta không tài nào tưởng tượng nổi, một cô gái ở giữa một đám đàn ông chắc hẳn sẽ có rất nhiều chỗ bất tiện, sao cô có thể kiên trì được lâu như thế.

Quan trọng là, không hề bị phát hiện.

Những người khác hồ đồ thì không nói, nhưng người từ trước đến giờ vẫn bình tĩnh quyết đoán lại có khả năng quan sát rất tỉ mỉ như Lệ lão đại cũng không phát hiện là sao?

Nhưng suy nghĩ một lát, trong khoảng thời gian này Lệ lão đại đã rời đi hai năm rưỡi, thời gian anh thật sự ở cùng với Phong Lăng không đến ba, bốn tháng. Bình thường gặp nhau cũng là lúc huấn luyện, đúng là không có gì lạ…

“Bây giờ tình hình bên kia thế nào rồi?” Phong Lăng nhìn về phía đường bờ biển khản giọng nói: “Phần tử khủng bố đều ở bên kia cả, thật sự không có vấn đề gì chứ? Người của chúng ta cũng không nhiều, hơn nữa bên kia còn có bố trí mai phục.”

“Cô lo thân mình trước đi. Nếu như người của căn cứ bị diệt sạch bởi mấy tên phần tử khủng bố cỏn con này thì hai chúng ta cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này trong thời gian ngắn được đâu. Thứ nhất là cô bị thương, thứ hai là nơi này cách bờ biển một khoảng khá xa, cho dù kỹ năng bơi có tốt cũng chưa chắc có đủ thể lực để bơi về.” Kiều Phỉ vừa than thở vừa cười: “Như vậy e rằng chỉ có thể ngồi đây chờ chết đói thôi. Còn cô nữa, phổi cũng cần phải chữa trị kịp thời, ở đây quá lâu không hề tốt chút nào.”

Phong Lăng im lặng nhìn về phía bên kia, đưa tay lên xoa lồng ngực mình, không nói gì.

“Yên tâm, thường thì ít có nhiệm vụ nào mà lão đại và Hàn Kình cùng nhau thực hiện thế này, hiếm khi lão đại tự mình dẫn đội, chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Toàn bộ tinh anh của căn cứ XI đều đang ở đây, nếu đã thế này rồi mà còn gặp chuyện thì căn cứ chúng ta không cần tồn tại nữa đâu, cứ dứt khoát giải tán ai về nhà nấy nghỉ hưu đi cho rồi.” Kiều Phỉ vừa nói vừa nhìn động tác xoa lồng ngực của cô: “Sao thế? Đau lắm à?”

Phong Lăng lắc đầu: “Không có gì, một lát là ổn thôi.”

Rõ ràng cô vẫn còn là một cô gái chưa thành niên, nhưng cứ phải tỏ ra bình tĩnh hờ hững, không phù hợp với độ tuổi của mình. Thường ngày dãi nắng dầm mưa thì thôi không tính, nhưng bây giờ cô vẫn chẳng hề tức giận hay khiếp sợ. Đổi lại là những cô gái bình thường khác, đừng nói là cứu người, có lẽ chỉ cần vừa rơi xuống biển thôi là sẽ lập tức kêu cha gọi mẹ, sợ đến mất hồn mất vía luôn rồi.

Kiều Phỉ cởi áo khoác trên người mình ra, lót lên một vùng bằng phẳng trên đá ngầm phía sau Phong Lăng: “Nếu thật sự thấy không thoải mái, cô có thể nằm nghỉ một lát.”

“Không cần, tôi không sao.”

“Lúc nào rồi mà còn ra vẻ ta đây. Đổi lại là bất kì thằng đàn ông nào, sau khi bị bom nổ ảnh hưởng thì lục phủ ngũ tạng cũng sẽ đau cả thôi, huống hồ cô còn là con gái…”

Phong Lăng lập tức lia mắt về phía anh ta, ánh mắt rất bình tĩnh: “Phó huấn luyện viên Kiều, anh cứ coi như vừa rồi không phát hiện ra gì cả đi. Tôi là con trai, là thành viên của căn cứ XI, không phải cô gái nào cả.”

Kiều Phỉ chợt nín thở, thấy ánh mắt kiên định của cô thì khẽ than: “Được thôi, cô cứ nằm xuống trước đi.”

“Vẫn giống như trước đây, anh là phó huấn luyện viên, tôi là thành viên của đội bắn tỉa. Anh là cấp trên của tôi, không cần đối xử với tôi như thế đâu.” Giọng nói của Phong Lăng khàn khàn, cô bình tĩnh lên tiếng: “Tôi không có bất kỳ chỗ nào khác với những người còn lại.”

Rõ ràng Phong Lăng đang hi vọng tất cả đều chưa từng xảy ra. Nếu bây giờ ở đây là người nào khác phát hiện ra cô là con gái, chắc sẽ bị cô diệt khẩu ngay lập tức.

Nhưng người phát hiện ra bí mật của cô lại là phó huấn luyện viên. Ngoại trừ căn dặn vài câu như thế ra, e là cô cũng không làm gì được anh ta nữa.

Phong Lăng bình thường hay lạnh nhạt, có lẽ lúc này trong lòng cô không còn bình tĩnh như vẻ bề ngoài nữa, chí ít cũng đang lo lắng bí mật của cô có bị truyền ra hay không. Nghĩ đến chuyện trong lòng cô bây giờ hẳn là phức tạp rối bời, Kiều Phỉ cũng không làm khó dễ cô, anh ta đưa tay vỗ vài cái lên đầu Phong Lăng, dùng sức như vỗ các cậu nhóc khác trong đội: “Được rồi, đừng có dài dòng nữa, miệng tôi không bép xép nhiều vậy đâu, chưa đến mức vì chia sẻ một bí mật mà đánh mất một thành viên cốt yếu trong đội bắn tỉa, cô nói có đúng không?”

Phong Lăng bị vỗ như thế mà không cảm thấy đau mấy, nhưng mái tóc ngắn từ khi lên đảo vẫn còn ướt sũng lại dinh dính, dán sát sau gáy cô. Cô hất tóc, vài sợi tóc ngắn trước trán cũng rung rinh theo.

Kiều Phỉ thấy cảnh này, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Phong Lăng để tóc dài, mái tóc dài suôn mượt như những cô gái khác, mặc quần áo như các cô gái bình thường, khi ấy sẽ ra sao nhỉ?

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo gọn gàng của Phong Lăng, mỗi ngày mặc đồ nam sống cuộc sống nhọc nhằn mà vẫn xinh đẹp đến thế, khi cô trở về đúng với bản chất con gái thì…

Anh ta nhớ tới thường ngày Phong Lăng cùng đám đàn ông con trai như AK thực hiện các khóa huấn luyện lăn lộn trong bùn đất ở căn cứ, đám nhóc thối kia đúng là hời quá rồi.

Bỗng nhiên, từ kho hàng bỏ hoang nơi các phần tử khủng bố tụ tập vang lên tiếng nổ vang dội, Phong Lăng và Kiều Phỉ đồng thời đưa mắt nhìn về hướng đó.

Sau khi nổ tung, phía trên không của kho hàng bỏ hoang nổi lên khói đen lan khắp bốn phía. Ánh lửa ngút ngàn còn đáng sợ hơn trên chiếc du thuyền vừa nãy, khói đen dày đặc bay về phía mặt biển, dần dần bị biển cả nuốt chửng.

Trong làn khói đen, ba chiếc trực thăng chậm rãi bay về phía này, phía dưới mặt biển còn kéo theo hai xuồng phao. Cho dù họ đang ở rất xa không thấy rõ lắm, nhưng vẫn biết được rằng, căn cứ XI phát hiện họ mất tích nên đang khẩn cấp phái người đến đây tìm kiếm.

Phong Lăng và Kiều Phỉ ngồi trên tảng đá ngầm rất nổi bật. Trực thăng bay xuyên qua làn khói đen dày đặc, liếc mắt phát hiện hòn đảo nhỏ ở phía trước thì lập tức bay đến.

Khi trực thăng đến gần, lúc chuẩn bị đáp xuống, cánh quạt to lớn quay phành phạch kéo theo gió nổi lên khắp bốn phía, trực thăng vững vàng đáp xuống hòn đảo, toàn bộ thành viên trên ba chiếc trực thăng đều đi xuống.

Phong Lăng nhìn lại những chiếc trực thăng ở sau lưng mình, lúc thấy Lệ Nam Hành không mất một sợi tóc nào dẫn đầu đi về phía này, trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì. Đó là một loại tâm trạng không tên tựa hồ còn khiến bản thân kích động hơn so với việc trở về từ cõi chết, thế nhưng cô không hiểu là gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK