Phong Lăng liếc nhìn đồng hồ: “Không phải đã nói rồi sao, sau khi rời căn cứ XI thì sau này cũng đừng nên gặp lại nữa. Tôi đã giúp anh một lần rồi. Anh Kiều, tôi nhớ rõ anh là người rất có chừng mực.”
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi đang ở dưới khu chung cư của cô.”
Phong Lăng kinh ngạc, xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ đi ra bên ngoài rồi nhìn xuống phía dưới, thấy ở bãi đỗ xe dưới lầu có rất nhiều xe. Khoảng cách mười tầng lầu không cao cũng không thấp, nhưng vừa vặn có thể nhìn thấy rõ chỗ bãi đỗ xe có một chiếc Bentley đang nhấp nháy đèn pha.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, cô nói: “Anh về đi, về công về tư chúng ta đều không nên gặp nhau. Anh Kiều, anh đừng nói với tôi là anh lại uống say rồi nhé.”
“Ừm, đoán đúng rồi, tôi vừa mới uống chút rượu, ở trêи xe cũng chuẩn bị một ít, có muốn xuống đây uống mấy chai với tôi không?”
“Anh cũng biết tửu lượng của tôi không tốt, muốn tìm người uống cùng cũng không nên tới tìm tôi.”
“Tôi chỉ muốn tìm cô thôi.”
“.,” Phong Lăng không còn gì để nói: “Tôi cúp máy đây.”
“Phong Lăng, tôi uống rượu rồi, không thể lái xe về được, đưa tôi về một lần nữa được không?”
Khóe miệng Phong Lăng khẽ giật: “Anh nghĩ tôi sẽ làm như lần trước sao?”
Kiều Phỉ ở bên kia khẽ cười: “Cô trở nên nhạy bén hơn rồi?”
Lệ Nam Hành nói anh ta rất gian xảo, bây giờ cô cũng phát hiện Kiều Phỉ quả thật rất nham hiểm. Anh ta còn không biết xấu hổ mà dùng những thủ đoạn theo đuổi con gái vô cùng tầm thường kia với cô, muốn bắt nạt một người không hiểu gì như cô phải không.
“Nếu anh không thể lái xe thì tôi gọi giúp anh một người lái hộ.”
“Tôi chỉ muốn tìm cô uống rượu thôi, không muốn tìm người lái hộ.”
Nghe giọng điệu này của Kiều Phỉ, Phong Lăng cũng cảm thấy có lẽ anh ta thật sự hơi say rồi.
Chẳng lẽ chuyện ở buổi tiệc trước đó vẫn chưa giải quyết xong sao? Vẫn bị ép hôn à? Hay là có chuyện gì khác?
Trái lại, Phong Lăng không hỏi nhiều, hơn nữa nếu như cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện hôm đó, chẳng qua chỉ là mười mấy hai mươi tên phần tử xã hội đen mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn, không cần phải hỏi tình hình sau đó. Hơn nữa có Kiều Phỉ ở đấy, chắc chắn cũng đã giải quyết xong xuôi rồi.
Vậy nên ngay cả hỏi cô cũng chẳng có gì để hỏi.
“Tôi ngủ rồi, anh Kiều tự lái xe về, chú ý an toàn.”
Nói xong, cô cúp điện thoại rồi ấn tắt máy, xoay người trở về bên cửa sổ, ném đi động lên ghế sofa.
Sau đó, Phong Lăng vận động một tiếng rồi đi tắm rửa, sau khi làm xong tất cả mọi việc, lúc chuẩn bị đi ngủ đã là hơn chín giờ tối.
Phong Lăng vào phòng, định kéo rèm cửa sổ lên, cửa số bên này vừa vặn cùng một hướng với ban công, cúi đầu là có thể thấy chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe kia vẫn chưa đi.
Chỉ là đèn pha phía trước không tiếp tục nhấp nháy nữa, đậu ở đó một cách rất yên tĩnh.
Phong Lăng yên lặng nhìn một hồi rồi kéo rèm cửa sổ lên.
Sau khi nằm xuống, cô cũng lười đi lấy di động đã tắt máy trêи ghế sofa, chỉ nhìn đèn treo phía trêи, nhìn thật lâu, suy nghĩ một hồi rồi lại đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới, xe vẫn đậu ở đó không đi.
Ở trong điện thoại cô đã giục anh ta về, cũng đã nói rất rõ ràng rồi mà Kiều Phỉ vẫn không nghe sao?
Lần trước rõ ràng đã nói rồi, sau này sẽ không gặp nhau thường xuyên nữa, chỉ giúp một lần mà thôi.
Người của căn cứ XI từ trước đến nay đều có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Anh ta làm vậy là sao?
Phong Lăng đứng dậy mặc quần áo, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu thì đi về phía bãi đậu xe, trực tiếp đi tới bên cạnh chiếc xe Bentley kia. Ở gần đó không có đèn đóm gì cả, đèn đường trong khu chung cư và đèn trang trí khu công viên cách vị trí này cũng hơi xa, xung quanh tối đen như mực.
Cô tiến lên gõ một cái vào cửa sổ xe bên phía ghế lái.