Chìa khóa xe không bị rút ra, chứng tỏ từ trước tới giờ, Lệ Nam Hành chưa từng đề phòng cô.
Anh thật sự không sợ cô sẽ nhẫn tâm vứt bỏ anh lại nơi đây sao?
Phong Lăng lại nhìn người đàn ông ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ hút thuốc của anh, cô bỗng mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa giận anh đang đè nén trong lòng. Với tốc độ lái xe vừa rồi, cô cũng có thể biết anh đã cực khổ nhẫn nhịn biết chừng nào, bất chấp việc cô nổi nóng, bất chấp cô chiến tranh lạnh và trút giận, anh vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng suy cho cùng chắc anh cũng giận nhỉ, nếu không đã không bỗng dưng lái xe đến đây, lại vì không muốn nổi giận với cô nên tình nguyện im hơi lặng tiếng xuống xe đi hút thuốc.
Phong Lăng nhìn người đàn ông đang giận dữ kia, cô cảm thấy nếu giờ mình xuống xe thì có khi sẽ bị anh bẻ gãy cổ bất cứ lúc nào mất.
Cô không đánh lại anh.
Đây là một định lý mà cô vẫn luôn biết rõ trong nhiều năm qua.
Thế nên cô cũng dứt khoát không gây hấn với anh làm gì, chỉ ngồi yên trong xe.
Không biết người đàn ông đứng ngoài kia đã hút đến điếu thuốc thứ bao nhiêu, cửa sổ kính do cô vừa kéo lên không bao lâu trước đó bỗng bị anh gõ vang. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa xe, ánh mắt anh lạnh tanh: “Xuống xe!”
Đây là mệnh lệnh, giọng điệu không có chút hơi ấm nào.
Phong Lăng đẩy cửa bước xuống xe, chân còn chưa đứng vững đã bị Lệ Nam Hành đưa tay, ấn cô lên trêи cửa xe. Lưng Phong Lăng va mạnh vào cánh cửa, không hẳn là đau nhưng vẫn cảm giác được chấn động nhỏ.
Lệ Nam Hành đè cô xuống đồng thời còn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Phong Lăng, em thật sự nghĩ việc anh đau hay em đau là không có giới hạn sao?”
Miệng người đàn ông ngập tràn mùi thuốc lá, tuy không khó ngửi nhưng vừa rồi anh đã hút quá nhiều, đối với người chưa từng hút thuốc như Phong Lăng mà nói thì mùi thuốc lá nồng như vậy cũng hơi khó chịu.
Phong Lăng cảm thấy người đàn ông trước mắt này như một con sư tử đang kiềm chế tức giận, chỉ vì đang đứng trước mặt cô nên anh mới cố gắng thu lại nanh vuốt sắc bén và hung hãn của mình.
Ánh mắt Phong Lăng vẫn bình tĩnh, cho dù cô đang bị anh ghì chặt vai, dù thân thể bị anh giam vào giữa lồng ngực và cửa xe, cô vẫn bình thản như thể người trước mắt không hề liên quan gì đến mình: “Lệ Nam Hành, anh đã dẫn tôi đến nơi hoang vu vắng người này thì chứng tỏ anh muốn tìm một nơi không ai quấy rầy để nói chuyện đàng hoàng với tôi. Nếu đã muốn nói chuyện thì anh có thể thả tôi ra trước được không?”
Lệ Nam Hành cụp mắt nhìn cô, không những không nhẹ tay mà còn dùng sức hơn một chút, ép cô lên trêи cửa xe.
Sắc mặt Phong Lăng lập tức trầm xuống: “Nếu anh nhất định muốn dùng cách này để nói chuyện thì đừng trách sao tôi nói lời tổn thương tới anh.”
“Còn có gì tàn nhẫn hơn việc lúc trước em nói muốn tự tay cắt đứt quan hệ với anh cơ chứ? Nói lời tổn thương? Anh cũng muốn nghe thử em có thể nói gì gây tổn thương được tới anh?” Lệ Nam Hành híp mắt lại nhìn cô.
Nếu không phải do bầu không khí hiện tại không ổn cho lắm thì anh thật sự hận không thể cúi xuống cắn lấy bờ môi của cô, cắn thật mạnh, rồi hôn đến mức cô phải bật khóc, phải cắn đến mức cô không ngừng giãy giụa khóc lóc ở dưới thân anh ngay lúc này.
Đáy mắt người đàn ông là một màn sương thăm thẳm, Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng từ từng chữ: “Tình cảm giữa tôi và anh từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, có lúc nào không phải do anh dẫn dắt tôi? Ngay từ đầu, khi tôi còn đang giả trai, anh chẳng quan tâm đến điều gì mà chỉ liên tục cưỡng ép tôi phải khuất phục anh, bất chấp cả vấn đề giới tính, anh cũng muốn ép tôi phải ở bên mình, rồi sau đó thì sao? Lúc tôi lui bước một lần nữa thì anh lại mạnh mẽ xông vào trong cuộc đời tôi, cột chặt tôi ở bên cạnh anh, trói tôi vào tấm lòng chân thành của anh đến mức không thể bước ra được. Quả thật tôi đã thấy anh đối xử tốt với tôi, tôi cũng công nhận mình không tài nào bước ra ngoài được nữa.”
“Lệ Nam Hành, người trước kia cho dù có phải cưỡng ép cũng trói tôi vào trong lòng mình là anh, sau đó người cắt đứt hết tất cả niềm tin cùng chỗ dựa sau lưng tôi, cứng rắn đẩy tôi ra cũng chính là anh. Anh nghĩ bây giờ tôi nên có thái độ thế nào với anh đây? Khóc rống lên rồi cãi nhau làm ầm ĩ với anh không phải tính cách của tôi, nếu anh bay đến Anh để đưa tôi về, tôi có cãi vã hay làm loạn với anh cũng chẳng có tác dụng gì. Anh đã quyết định đưa tôi về New York, chứng tỏ anh vẫn luôn giữ nguyên ý định muốn đưa tôi về nhà họ Phong và anh cũng chưa từng hối hận với quyết định của mình. Nếu anh đã chọn con đường này thay tôi, tôi cũng chẳng còn con đường nào khác hay có quyền được hối hận. Dựa vào đâu mà đi được nửa đường thì anh lại bắt tôi tới đây? Dựa vào đâu mà giờ anh lại chất vấn tôi về thái độ của mình và giới hạn cuối cùng của anh?”
“Nếu quả thật muốn nói đến giới hạn, Lệ Nam Hành, anh có từng nghĩ tôi cũng có giới hạn của bản thân không?”
“Anh đã làm gì mà khiến giới hạn của em bỗng nhiên tăng vọt lên nhiều như vậy?” Lệ Nam Hành lạnh giọng hỏi ngược lại, tay vẫn đè lên vai không cho cô né tránh, thân hình cao lớn giam cầm cô, anh tàn nhẫn nói: “Anh đưa em về nhà họ Phong để sống một cuộc sống bình thường, để em tới Anh học một năm, đã lần nào anh đi tìm em chưa? Có lần nào anh không tôn trọng em chưa?”
Có lần nào?
Phong Lăng chợt phát hiện bản thân không tài nào nói được lý lẽ với người đàn ông lúc nào cũng cho rằng bản thân luôn đúng này. Cô vốn đã không giỏi tranh cãi với người khác, một năm qua, trải nghiệm lăn lộn trong giới kinh doanh quả thật tôi luyện cô nhanh mồm nhanh miệng hơn, nhưng tất cả những rèn luyện này không phải để cô cãi nhau với anh sau khi về Mỹ.
Cô càng im lặng, càng không muốn nói lý với anh, càng không muốn phí lời gì hơn thì Lệ Nam Hành lại càng giận.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như chẳng thèm cãi nhau với anh nữa của Phong Lăng, trong đầu anh bỗng nhớ đến hình ảnh cô đã nôn ra máu ở bồn hoa cạnh khu chung cư mấy năm về trước.
Sau đó mỗi ngày anh đi ngang qua nơi đó đều thấy vệt máu kia vẫn còn lưu lại, mãi sau không biết người nhiều chuyện nào đó đã lau sạch vết máu ấy đi, anh còn thường hay ngồi ở bên cạnh bồn hoa đó, ngẩn ngơ suốt cả một đêm dài.
Người mà anh đã ra sức kiềm chế bản thân không đi tìm, cũng không làm phiền, bây giờ đã được anh đưa từ nước Anh xa xôi kia về. Vậy mà cô lại chẳng có chút kiên nhẫn nào để nói chuyện với anh, thứ duy nhất có trong ánh mắt cô lại là sự lảng tránh.
Thấy anh không chịu buông mình ra, Phong Lăng nhắm mắt lại, nói tiếp: “Trước khi anh đưa tôi văn bản khai trừ hẳn anh đã biết rằng anh đã chặt đứt tất cả đường lui tôi có, tôi không thể tiếp tục làm Phong Lăng trước kia nữa, bao gồm cả Phong Lăng trong quá khứ đã từng rung động với anh, đã từng thích anh, đã từng yêu anh. Tất cả đều đã bị anh dứt khoát chặt đứt hết rồi…”
Ánh mắt của anh trở nên gay gắt, không cho cô cơ hội tiếp tục nói ra những lời vô tình kia nữa, anh nắm lấy gáy cô ôm choàng lấy thân thể đang tựa lên cửa xe kia, rồi hung hăng hôn mạnh xuống bờ môi cô, không hề do dự cạy mở đôi môi đang khép chặt kia, ra sức chiếm đoạt hơi thở của cô.
Người Phong Lăng bỗng cứng đờ, hai tay vừa mới đưa lên đã bị anh nhanh chóng trói ngược lại đặt lên trêи cửa xe, không tới một phút, môi cô đã bị hôn đến mức tê dại.
Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, anh cũng gần như không còn kiềm chế được nữa mà giơ tay vén áo của cô lên, lòng bàn tay nóng rực đặt lên trêи da thịt bên hông cô, nóng đến mức khiến cô giật nảy mình.