Cô không để ý tới vẻ mặt của Lệ Nam Hành mà quay mặt đi nhìn về ngọn đèn cách đó không xa.
“Chuyện đó, vừa nãy em đã hôn rồi mà, anh đừng giận nữa. Đợi sau khoảng thời gian bận rộn này, đến lúc không còn phải lo chuyện gì nữa thì chúng ta lại…”
“Hôn rồi?” Lệ Nam Hành nắm cằm cô, dùng sức ép cô nhìn vẻ mặt không vừa lòng hiện tại của anh: “Hôn khi nào?”
“Không phải vừa nãy em hôn rồi à?” Phong Lăng bị ép phải đưa mắt sang nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cằm của anh, ý tứ rất rõ ràng.
Lệ Nam Hành tức đến mức bật cười: “Cái này mà gọi là hôn?”
Nếu như vẫn ở nơi ban nãy, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng không hài lòng này của anh, có lẽ Phong Lăng còn có thể chủ động làm chút chuyện khiến anh thấy thỏa mãn. Dù sao cô cũng biết mấy ngày nay bản thân đúng là quá bận rộn chuyện tuyển người mới, nên đã lạnh nhạt với Lệ lão đại – người mà bản thân cô vốn muốn đối xử thật tốt. Nhưng công việc cứ chồng chất như núi, dù sao đám người mới cũng đã được giao cho cô, nói cho cùng cô cũng phải có trách nhiệm với họ. Còn Lệ Nam Hành thì dù sao cũng là người của mình, nên cô mới tranh thủ chút thời gian dành cho những người mới kia. Anh là lãnh đạo của căn cứ, đáng lẽ phải thông cảm cho cô chứ.
Nhưng nhìn biểu hiện này của anh, rõ là vô cùng không hài lòng.
Thái độ cao thượng của lão đại căn cứ đâu rồi?
Xung quanh đây đâu đâu cũng là camera giám sát và ánh đèn, Phong Lăng nhìn vẻ mặt như đang chờ mong điều gì đó của người đàn ông trước mặt. Cô buông thõng tay bên người một lúc lâu, cuối cùng khẽ siết chặt lại tay áo của mình, đang định đi đến chạm lên môi anh. Bỗng nhiên, tiếng nói của A Phong xen vào vô cùng không đúng lúc: “Hai người kia, trụ sở căn cứ là một nơi trang nghiêm thần thánh như thế, hai người trắng trợn quá đấy?”
Phong Lăng còn đang chuẩn bị chủ động bước lên hôn người nọ, bỗng như bị điện giật, vội đẩy người đàn ông trước mắt ra rồi xoay người chạy trối chết khỏi “hiện trường”.
Lệ Nam Hành: “…”
M* nó.
Anh nhìn sang A Phong nhưng thấy A Phong vẫn hoàn toàn không ý thức được vừa rồi bản thân mình đã quấy rầy người ta. Đúng lúc này, Phong Lăng chạy qua người anh ta, không nói lấy câu nào mà đi thẳng vào trong trụ sở.
Trụ sở căn cứ đúng là nơi không phải thích làm gì thì làm, trước cửa chính của trụ sở căn cứ có một phòng kính bình thường đóng kín không mở cửa đón khách. Mỗi một thành viên đã hy sinh vì căn cứ đều có riêng một tấm bài vị đặt ở trong đấy, ở đấy phải có vài trăm bài vị như thế, đều là những linh hồn anh hùng nhiệt huyết mấy chục năm qua của căn cứ.
Lệ Nam Hành kiềm chế lại cảm xúc, anh từ từ bước những bước tê dại lên cầu thang trong trụ sở, chẳng nói chẳng rằng.
A Phong thấy vẻ mặt trầm ngâm ngột ngạt, lửa bốc đầy đầu này của Lệ lão đại thì đánh tiếng hỏi: “Lão đại, nếu thực sự anh không chịu được nữa thì nghỉ phép hai ngày dẫn Phong Lăng ra ngoài căn cứ đi.”
Lệ Nam Hành lạnh lùng đáp: “Cảm ơn ý tưởng của cậu, đám người mới kia vừa quen mặt với em ấy thôi. Hiện tại là thời kỳ đầu của huấn luyện, là giai đoạn hình thành niềm tin giữa huấn luyện viên và các thành viên mới với nhau. Nếu giờ mà dẫn em ấy ra ngoài nghỉ ngơi hai ngày, sau khi trở lại hai mươi người này lại chia năm xẻ bảy, thế thì bốn ngày khổ cực kiên nhẫn sáng chiều của em ấy lại thành công cốc hết. Cậu dám để em ấy huấn luyện đám đội viện mới kia từ sáng đến tối, không có cả thời gian cho bản thân mình, thâm thật đấy.”
A Phong lúng túng: “Đâu phải tôi bảo cô ấy vất vả như thế… Anh cũng biết tính tính của Phong Lăng mà, ngay từ đầu cô ấy đã có cái tính vô cùng nghiêm túc như vậy, những chuyện mà cô ấy đã để tâm tới thì chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để hoàn thành tốt nhất. Cô ấy làm việc từ
sáng đến tối như thế tôi cũng không có cách nào ngăn được.”
“Sao không sắp xếp cho em ấy một phó huấn luyện viên?” Nhắc đến huấn luyện viên, Lệ Nam Hành nhíu mày lại: “Tìm đại một người cho em ấy, không được nữa thì bảo A K đến.”
“Đội bắn tỉa bên kia đang bận bù đầu cho diễn tập quân sự vào tháng sau, cả bốn thành viên đều không còn chút thời gian rảnh rỗi nào hết. A K cũng giống Phong Lăng lúc trước, là một trong những thành viên được bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn là không thể qua làm phó huấn luyện viên được, còn những người khác…” A Phong nhìn lên xuống một lượt Lệ Nam Hành: “Lão đại, anh thật sự muốn tôi sắp xếp một người đàn ông nào khác qua giúp cô ấy à, anh không giận chứ?”
Lệ Nam Hành lạnh lùng quay người bỏ đi.
“Tôi nói thật đấy, tôi định mai đến mấy đội khác chọn ra một phó huấn luyện viên phụ một tay giúp cô ấy, bên cạnh cô ấy cũng phải có thêm một anh em thân cận chứ!” A Phong vô cùng nghiêm túc bảo: “Lão đại, nếu anh không ngại thật thì tôi đi sắp xếp ngay đây, bảo đảm ngày mai có người liền”
Lệ Nam Hành đột nhiên quay đầu lại, đanh giọng: “Cậu nghĩ ông đây chết rồi à? Sao không sắp xếp tôi vào?”
Khóe miệng A Phong cong lên: “Thế không hợp lý chút nào, anh là lão đại, đội anh phụ trách chỉ có thể là đội tỉnh nhuệ hoặc là đội được bồi dưỡng trọng điểm như đội bắn tỉa. Đám kia chỉ là người mới còn chưa sàng lọc tuyển chọn lại, có rất nhiều tuyển thủ vớ va vớ vẩn. Lão đại, nếu anh qua đó có lẽ sẽ bị họ làm cho tức chết đấy, hơn nữa bây giờ vốn là khoảng thời gian để cho anh và Phong Lăng tránh khỏi nghi ngờ, nếu để anh giúp cô ấy huấn luyện đội này, vậy đội còn lại sẽ nghĩ sao đây? Dù sao trước khi sàng lọc đào thải xong cũng phải để họ cảm thấy công bằng mới đúng, hơn nữa chuyện này… cũng không tài nào nói qua loa được đúng không…”
Sao trước đây Lệ Nam Hành không phát hiện trong căn cứ có nhiều quy định vớ vần như vậy chứ?
Lúc trước, trong mắt tất cả mọi người ở đây, Phong Lăng là nam nên không có nhiều vấn đề xảy ra. Bây giờ cô ấy là con gái nên quy định ngày càng nhiều lên. Anh đường đường là lão đại của căn cứ, nơi này có chỗ nào không phải là của anh? Kết quả, giờ ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ bên cạnh được.
Thấy lúc này Lệ lão đại vô cùng không vui, A Phong vội cười như thể muốn tạ tội: “Hay là đến cuối tuần tôi cho đám người mới kia nghỉ một hai ngày nhé, hai ngày này lão đại cũng nhân cơ hội dẫn Phong Lăng ra ngoài đi chơi đi… Tôi không biết anh và Phong Lăng đã tiến triển được đến mức nào, nhưng hôn hít nhau ngay ngoài trụ sở căn cứ thế này, bầu không khí quá mờ ám, thật sự không nên đâu…”
Lệ Nam Hành ngay cả miệng Phong Lăng còn chưa chạm vào được mà lại bị nghi ngờ là tình chàng ý thϊế͙p͙ mờ ám, trong lòng thấy hơi phiền muộn, sau đó anh làm mặt lạnh bỏ đi.
A Phong vội vàng giải thích ở phía sau: “Lão đại, tôi nói thật đấy, vậy mai tôi sẽ sắp xếp người tới giúp cho cô ấy…”
Bước chân Lệ Nam Hành dừng lại, anh ngoái đầu, cười khẩy.
A Phong: “…”
Thôi bỏ đi, không được nữa thì thỉnh thoảng anh ta qua đó làm chân chạy việc giúp cô vậy, chứ nếu xếp người qua đó thật thì sợ là Lệ lão đại sẽ ăn thịt anh ta mất.
Sự thực chứng minh, A Phong đã đánh giá cao sự tin tưởng của Lệ lão đại với anh ta rồi.
Trong căn cứ này, ngoài A K đã cùng lớn lên và chẳng hề mảy may có tơ tưởng gì với Phong Lăng ra, dường như không có bất kỳ người nào đáng để Lệ Nam Hành tin tưởng.
Thế là Lệ lão đại nghĩ ra được một cách vô cùng lầy lội!
Đúng, rất là lầy lội!!!
Đó là Lệ Nam Hành không nói thân phận thật của mình cho đám người mới kia biết, cứ thể giả làm một huấn luyện viên mới được căn cứ phân công đến làm người trợ giúp cho Phong Lăng dẫn dắt người mới, hơn nữa Lệ lão đại còn bảo trước đây đâu phải chưa từng làm người trợ giúp cho Phong Lăng đâu, chuyện này anh làm quen rồi, cứ vậy đi.
Với quyết định vô cùng độc đoán này, cả quá trình A Phong chỉ há hốc mồm, không nói lên lời.