Ain nhìn thấy người đàn ông bước từ chiếc trực thăng kia ra. Đối diện với ánh mắt gần như có thể giết chết kẻ địch trong chốc lát của người đàn ông đó, anh ta vô thức đưa tay ra bảo vệ Phong Lăng, che chắn cho cô ở phía sau.
Lúc này, gần mười thành viên căn cứ XI mặc đồng phục chiến đấu màu đen bất chợt bước từ trực thăng ra. Họ nhanh chóng xếp thành hai hàng ngay ngắn bên cạnh Lệ Nam Hành, đồng thời cũng giẫm nát hết những bông hoa quá mức vướng víu ở trêи mặt đất rồi đá chúng sang một bên, khiến những bông hoa hồng vốn đã bị vùi dập không ra hình thù gì nay càng thảm thương hơn.
Ain thấy hình như bên hông những người này đều giắt một khẩu súng vô cùng ngay ngắn. Và lúc này đây, người đàn ông xuất hiện đầu tiên kia đang nhìn về phía Ain, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta.
“Anh là ai?” Ain khó chịu: “Sân thượng của cao ốc Ngân hàng Quốc tế London là nơi mà các người có thể tùy tiện đáp trực thăng xuống sao?”
Lệ Nam Hành cười khẩy, hàng lông mày nghiêm nghị ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh không trả lời lại mà chỉ nhìn sang Phong Lăng đang được gã đàn ông kia che chắn ở phía sau: “Có cần tôi giải thích cho anh ta không, cô Phong?”
Chữ “Phong Lăng” đã đến đầu môi, nhưng lại bị Lệ Nam Hành nghiến răng đổi thành “cô Phong”. Phong Lăng vốn không quen việc được người khác bảo vệ, nay lại đứng lặng im ở sau lưng đối phương, ngay cả đầu cũng chẳng lộ ra. Vừa rồi, lúc ở phía trêи, nếu anh không nhìn lầm thì hình như gã đàn ông kia đang chạm vào cổ cô, còn định hôn cô nữa!
May là Lệ Nam Hành đã rời khỏi căn cứ, dù anh có thể điều động được các thành viên nhưng trong tình huống chưa được cho phép, anh lại không thể mang súng bên người. Mẹ nhà nó, nếu không thì bây giờ anh đã rút súng bắn chết thằng oắt kia rồi!
Nghe ra được anh đang nói với Phong Lăng, Ain chợt nhìn về phía Phong Lăng.
Phong Lăng cũng không ngờ Lệ Nam Hành lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Mặc dù cô không muốn gặp anh, nhưng cũng không thể làm liên lụy đến Ain. Cô gật đầu xin lỗi Ain: “Xin lỗi, bọn họ đến tìm tôi.”
“Những người này là ai?” Ain cảm thấy lai lịch của những người này không hề đơn giản, nhất là đám người dưới quyền của người đàn ông kia lại có thể ngang nhiên mang súng hợp pháp như thế, đây chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
“Anh từng nghe nói đến căn cứ XI ở Los Angeles Mỹ chưa?” Phong Lăng nói khẽ: “Là căn cứ quân sự tư nhân hợp pháp duy nhất trêи thế giới nằm dưới danh nghĩa Liên Hợp Quốc, là căn cứ mà mấy năm qua đã liên tiếp lập chiến công trong những lần can thiệp vào các cuộc tấn công khủng bố và phần tử khủng bố.”
Ain: “Tôi từng nghe rồi, nhưng không tiếp xúc nhiều với người trong giới đó nên không biết nhiều lắm.”
“Anh không cần biết nhiều đâu, bây giờ tôi cũng không còn liên quan gì với bọn họ nữa rồi.” Phong Lăng hờ hững nói: “Nhưng anh Ain này, tôi đề nghị anh đừng nhúng tay vào chuyện này, những người này không dễ động vào, đừng tự rước họa vào thân.”
“Bọn họ…” Rõ ràng người mà Ain đang lo lắng không phải là bản thân anh ta mà là cô.
“Tôi không sao, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu.” Phong Lăng không muốn nhắc đến chuyện trước đây mình cũng từng là thành viên của căn cứ XI. Dù sao bây giờ cô cũng không phải nữa rồi, nói mấy chuyện đó chỉ khiến bản thân cô khó chịu hơn thôi.
Thấy Phong Lăng đang thì thầm to nhỏ cùng gã đàn ông không sợ chết kia, Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: “Cần tôi bảo người lái trực thanh đi để hai người tiếp tục tâm sự tình cảm trong thế giới riêng của mình không?”
Tiểu Hứa bước ra khỏi cabin rồi vội vàng đi đến phía sau Lệ Nam Hành. Anh ta nhìn về phía Phong Lăng, thầm nghĩ: Bà cô ơi, cô mau mau qua đây đi chứ, đừng có chọc tức lão đại nữa! Đã gần hai ngày nay, Lệ lão đại chưa chợp mắt một phút nào, suýt chút nữa lão đại đã điều khiển trực thăng đâm sầm vào người ta rồi. Nếu cô còn kϊƈɦ thích lão đại nữa thì anh ấy sẽ giết người thật đó!
“Mấy người này dữ tợn, hung hăng như thế, không cần tôi báo cảnh sát thật sao?” Ain hỏi.
Phong Lăng lắc đầu: “Không cần, chỉ là có vài chuyện cần giải quyết thôi.”
Ain thấy Phong Lăng có vẻ như không bị ảnh hưởng gì thật, cũng chẳng thấy cô có bất kỳ tâm lý sợ hãi nào, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng: “Được rồi, tôi ở đây với cô.”
Thấy hai người bọn họ vẫn đứng gần nhau như thế, đã thế người đàn ông kia còn cứ đặt tay lên đầu Phong Lăng, ánh mắt Lệ Nam Hành nghiêm nghị, lạnh như băng sương, như thể sắp phóng ra vụn băng đến nơi.
“Đây là chuyện riêng của tôi, anh Ain nên tránh mặt thì hơn.” Phong Lăng nhẹ giọng nói.
Ain nhìn cô, chung quy vẫn thấy hơi thất vọng.
Chuyện riêng.
Trước giờ cô chưa từng coi anh ta là người thân thiết với cô.
Từ xưa đến nay, Phong Lăng vẫn luôn phân biệt rất rành mạch giữa thân quen và xa lạ.
Anh ta thở dài một hơi, vỗ vai cô: “Được rồi, vậy tôi đi xuống dưới đợi, có chuyện gì thì cô nhớ hét lên, tôi và bảo vệ sẽ xông đến ngay lập tức.”
Phong Lăng nhìn chiếc trực thăng kia, rồi lại nhìn các thành viên của căn cứ XI và Lệ Nam Hành.
Cô nghĩ thầm, cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì e rằng cô cũng chẳng kịp hô lên được tiếng nào.
Cô gật đầu: “Được.”
Lúc này Ain mới rời đi, trước khi rời khỏi tầng thượng, anh ta còn liếc nhìn Lệ Nam Hành một cái.
Khuôn mặt người đàn ông kia không hề có bất kỳ cảm xúc nào nhưng sức uy hϊế͙p͙ lại rất mạnh mẽ, rõ ràng không phải là một nhân vật tầm thường.
Căn cứ XI?
Phong Lăng có quan hệ gì với bọn họ?
Cả sân thượng trở nên yên ắng.
Phong Lăng vẫn ngồi yên trêи bàn, không nhúc nhích. Lệ Nam Hành cũng đứng cách đó không gần không xa mà lẳng lặng nhìn cô. Sau đó anh lạnh lùng nhìn những bông hồng lộn xộn khắp bốn phía, nói với vẻ khinh bỉ: “Cũng được đấy, lãng mạn lắm!”
Phong Lăng lặng yên không nói gì.
Lệ Nam Hành giẫm thẳng lên những bông hoa trêи mặt đất mà đi tới. Khi dừng lại trước mặt Phong Lăng, anh cụp mắt nhìn cô: “Em đến Anh để học hành hay yêu đương thế? Trong kế hoạch lập nghiệp mà ông cụ Phong lập cho em hình như không có mục nào bảo em dẫn thêm một đứa cháu rể về mà nhỉ.”
Phong Lăng vốn không muốn nói chuyện với Lệ Nam Hành, vừa rồi nếu không phải vì nể mặt anh Ain thì cô đã đứng dậy mà bỏ đi rồi. Bây giờ cô đang kiềm chế bản thân để tránh cho Lệ Nam Hành đổ hết mọi việc lên đầu anh Ain.
“Anh đến đây làm gì?” Cô không có gì muốn nói, nhưng lại không thể không nói lời nào, chỉ hỏi một câu với giọng điệu lạnh lùng.
“Dẫn em về Mỹ.” Lệ Nam Hành thấy vừa rồi cô còn kiên nhẫn cười với tên Ain gì đó kia, thế mà bây giờ lại chẳng có chút nhẫn nại nào với mình. Trong phút chốc, mặt anh tối sầm lại, trông càng trở nên góc cạnh hơn, góc nghiêng của khuôn mặt cũng bị bao trùm bởi một màu u ám: “Chứ chẳng lẽ em tưởng anh đến đây để nhìn em tình chàng ý thϊế͙p͙ với gã đàn ông khác chắc?”
Phong Lăng bị thái độ như lẽ đương nhiên này của người đàn ông đối diện chọc giận, tức đến mức cảm thấy buồn cười. Cô thật sự đã nở một nụ cười, nhưng chỉ là giả bộ mà thôi: “Thứ nhất, tôi muốn về Mỹ thì sẽ tự mình đặt vé về, mà cho dù có về cũng là về New York chứ không phải Los Angeles, không cùng đường với anh. Thứ hai, tôi có tình chàng ý thϊế͙p͙ với người đàn ông nào đi nữa cũng không liên quan gì đến anh cả, anh quản hơi nhiều rồi đấy. Đây là tòa cao ốc của Ngân hàng Quốc tế London, không phải sân đất trống trong căn cứ XI của anh, phiền anh có chừng mực một chút, đừng tưởng rằng cả thế giới này đâu đâu cũng là đất dưới chân của nhà họ Lệ các người.”
Thấy cô cãi lại, Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ lạnh lùng nói với Tiểu Hứa đang đứng bên cạnh: “Thu xếp xong đồ của cô ấy chưa?”