“Cô có còn nhớ lúc đó Hà Phong báo cáo về kết quả của chuyện này với tôi như thế nào không?”.
“Tôi nhớ là anh ấy nói đã mua cho nhà họ Chu một căn biệt thự lớn ở trong nội thành, nhà họ Chu rất vui vẻ, lẽ nào không phải như vậy sao?”.
“Đúng thế, tôi đã từng đến căn biệt thự đó”.
“Ồ… vậy thì? Thiên Ân thiếu gia rốt cuộc anh còn muốn tôi điều tra gì nữa vậy?”.
“Gần đây tôi có nghe nói năm xưa khi Hà Phong mua căn nhà của nhà họ Chu đã khiến cho bà Chu tức đến mức qua đời luôn”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày suy tư.
Khi Bạch Tinh Nhiên nói đến chuyện này tối qua, anh không hề tin, vì những lời đó khác hẳn so với những gì anh biết về chuyện này.
Anh còn nhớ lúc trước khi anh mua được ăn biệt thự này, thì nhà họ Chu đã không còn bà Chu nữa.
“Lẽ nào bà Chu không phải đã mất từ rất lâu trước đó à?”, trợ lý Nhan cảm thấy khó hiểu.
“Tôi cũng muốn biết điều đó”, Nam Cung Thiên Ân không nhìn Bạch Tinh Nhiên nữa, anh dần dần trở nên trầm lặng.
Trợ lý Nhan gật đầu: “Tôi hiểu rồi, Thiên Ân thiếu gia”.
“Ừ, cho tôi kết quả sớm nhất có thể”, Nam Cung Thiên Ân đứng lên rồi trở về chiếc ghế làm việc của anh và bắt đầu làm việc.
Bạch Tinh Nhiên tỉnh dậy thấy mình lại ngủ trêи ghế sofa, trêи người còn được đắp một chiếc chăn mỏng nữa.
Cô đưa tay lên dụi mắt nhìn xung quanh, đến khi ánh mắt của cô dừng lại ở phía Nam Cung Thiên Ân đang ngồi bên trong phòng làm việc bằng kính kia thì cô mới hoàn toàn tỉnh táo, đây không phải là ở nhà mà cũng không phải là khách sạn, đây chính là văn phòng làm việc!
Cô lại ngủ gật ở trong phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, đúng là xấu hổ quá đi mất!
Phụ nữ mang thai đúng là kiểu người dễ bị buồn ngủ nhất, nếu là trước đây thì làm sao có chuyện cô lại buồn ngủ mà không cần biết lúc nào và ở đâu như bây giờ? Hơn nữa còn ngủ khò khò một cách mất mặt như vậy?
Mà hôm nay lại còn là ngày mở bán căn hộ nữa, chắc chắn có rất nhiều nhân viên qua lại ra vào ở đây, chắc chắn đều nhìn thấy cô đang ngủ gật rồi nhỉ?
Nam Cung Thiên Ân xem xong một phần tài liệu, đang chuẩn bị bưng cốc nước lên uống, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Bạch Tinh Nhiên đang đứng như trời trồng ở trước cửa phòng. Vì là vừa mới ngủ dậy nên cô lúc này đầu tóc hơi rối, áo sống cũng không được chỉnh tề cho lắm.
“Ngủ dậy rồi à?”, anh hỏi.
Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng lấy tay chỉnh lại áo, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ trách móc: “Sao anh không gọi tôi dậy chứ?”.
“Gọi cô dậy làm gì? Để cô lượn lờ trước mặt làm tôi cho thêm phiền à?”.
“Nhưng… ở đây nhiều người như vậy, xấu hổ chết đi được”, Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng nói: “Tôi thì cũng không sao, chủ yếu là sợ anh mất mặt thôi”.
“Tôi quen rồi”.
“Ý anh là gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy không hiểu.
“Ý tôi là… Bạch đại tiểu thư, cô đã thanh lịch bao giờ chưa? Dù chỉ một lần”.
“…” Bạch Tinh Nhiên không nói được gì, cô kém như vậy sao?
Nhưng hình như cũng đúng thật, trước đây mỗi lần gặp anh là cô đều trong trạng thái thê thảm, rồi khi sống cùng anh, mấy lần đã nói phải giả vờ thanh lịch, nhưng kết quả chưa giả vờ được vài phút là không giả vờ nổi nữa.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu tiếp tục làm việc, đồng thời nói với cô một câu: “Nếu cô còn có chút biết nghĩ cho tôi thì đi chải lại cái đầu đi”.
Mặt Bạch Tinh Nhiên nóng bừng lên, cô đưa tay lên vuốt lại tóc theo phản xạ, rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi văn phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, và đi về phía nhà vệ sinh.
Nhìn thấy vẻ lôi thôi của bản thân trong gương, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy lòng bao dung của Nam Cung Thiên Ân quá lớn, cô như vậy mà cũng không ném cô ra ngoài.
Cô biết ngay mà, mỗi một người đàn ông xấu xa sẽ đều có một chút gì đó tốt và khiến cho người khác phải khen ngợi.
Khi quay trở lại phòng làm việc, cô đã chỉnh lại mình thật chỉn chu.
“Đại thiếu gia, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu vậy?”.
“Đi ăn cơm”.
“Sau đó thì sao?”.
“Đi ngủ”.
“Lại ngủ á? Như vậy… lãng phí thời gian quá đi”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cô mà nói: “Vậy thì cô thấy nên làm gì thì hơn? Lại đến phố ăn vặt à?”.
“Không, hôm nay chúng ta không đến phố ăn vặt nữa, chúng ta đến khu phố mua sắm Nam Môn đi?”, Bạch Tinh Nhiên cười với kiểu muốn lấy lòng.
Phố ăn vặt? Có đánh chết thì cô cũng không dám đưa anh đến đó nữa, kể cả anh có dám ăn thì bản thân cô cũng đâu dám ăn, dù sao những đồ ăn ở đấy không chiên thì lại rán, cũng không phải quá sạch sẽ.
“Anh đến phố mua sắm Nam Môn bao giờ chưa?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi tiếp một câu.
“Có đi mấy lần rồi”.
“Anh đi với ai thế?”, Bạch Tinh Nhiên vốn chỉ là hỏi đại một câu, khi không thấy câu trả lời cô mới chột dạ nghĩ hình như mình lại khiến đại thiếu gia rơi vào trong hố đen tình cảm rồi.
Đi với ai lại còn phải hỏi nữa sao?
Để vớt vát lại tâm trạng đang dần đi xuống của anh, cô lập tức nở nụ cười niềm nở: “Bên trong khu phố mua sắm Nam Môn có rất nhiều đồ hay ho, hơn nữa lại là khu có tiếng của Yên Thành, những người đến đây du lịch đều thích đến đó chơi.
“Tôi biết”.
“Vậy thì… anh có muốn đến đó chơi không?”
“Bữa tối hôm nay vừa hay cũng ở đó, ăn xong thì mình cô đi chơi đi”, đôi mắt Nam Cung Thiên Ân đột nhiên lạnh lùng, cướp lời cô mà trầm giọng nói: “Còn nói nhiều nữa tôi sẽ lập tức cho người đưa cô về Châu Thành đấy”.
Bị anh nói như vậy, Bạch Tinh Nhiên không còn dám hé răng nói gì nữa.
Bữa tối hôm nay tập hợp hơn mười lãnh đạo cấp cao của công ty, địa điểm quả nhiên là ở gần khu phố mua sắm Nam Môn.
Nam Cung Thiên Ân vốn đã không có hứng ăn uống, cũng không thích những bữa ăn kiểu này, anh ngồi ăn một chút cho gọi là có mặt rồi anh đi khỏi đó.
Bạch Tinh Nhiên hiểu được tính của anh, không nói gì cả và đi theo anh về phía cửa khách sạn.