Chương 254: Con qua đời rồi (2)
“Cô đi pha chút sữa mang lên, tôi đút cho nó”, cô ta ngẩng đầu cười đắng chát với bảo mẫu:
“Có lẽ bé con muốn mẹ đút”.
“được, giờ tôi đi luôn”, bảo mẫu cất bước đi ra ngoài.
Sau khi bảo mẫu đi, trong phòng ngủ bỗng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở dồn dập của đứa bé. Sự yên tĩnh kì lạ này khiến tâm trạng mãi mới bình tĩnh lại được của Bạch Ánh An lại bắt đầu hoảng loạn, cô ta hít sâu, khom lưng bế đứa bé ra khỏi nôi.
Cô ta bắt đầu quan sát tỉ mỉ nó, gương mặt nhỏ nhắn, cái miệng chúm chím, mũi bé xíu…“Bé con, con đừng trách mẹ, cũng đừng hận mẹ…”, lòng bàn tay cô ta run rẩy khẽ khàng ụp vào đứa bé, rưng rưng lẩm bẩm:
“Xin con tin mẹ, nếu không phải vì con bị bệnh thì mẹ dù thế nào cũng không ra tay được.
Bé cưng… những ngày qua con khổ rồi, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ để con giải thoát nhanh thôi, ở thiên đường không có bệnh tật, kiếp sau nhất định phải là một bé con khỏe mạnh hạnh phúc, trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ…” Nước mắt Bạch Ánh An chảy ra, dù bình thường cô ta có xấu tính thế nào thì cũng chưa từng đích thân giết chết một sinh mạng như bây giờ, hơn nữa còn là một đứa bé vừa sinh không bao lâu.
Bảo mẫu pha sữa xong từ nhà bếp đi ra, đúng lúc thấy lão phu nhân ngủ trưa dậy, cô ấy dừng bước lễ phép gọi:
“lão phu nhân”.
lão phu nhân nhìn sữa đã pha xong trong tay cô ấy hỏi:
“đứa bé chẳng phải không chịu uống ư?”
“Thiếu phu nhân nói cô ấy muốn tự bón sữa”, bảo mẫu mỉm cười nói:
“Có lẽ sữa mẹ bón thì đứa bé thích uống hơn một chút”.
“Bé không uống được nhiều, uống rồi toàn nôn, nhỡ lại sặc thì làm sao?”, lão phu nhân nói: “đợi thêm đi đã, đợi bé đói rồi lại bón”.
Chị Hà nháy mắt ra hiệu với bảo mẫu: “đi đổ sữa đi”.
Trong cái nhà này lời lão phu nhân nói mới là thánh chỉ, bảo mẫu đương nhiên không dám nhiều lời, ngoan ngoãn quay lại bếp đổ sữa vừa mới pha xong vào bồn nước.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, thấy lão phu nhân còn đứng ở chỗ cũ, bảo mẫu cúi đầu: “lão phu nhân, tôi lên trước nhé”.
“đi đi, chăm sóc tốt cho bé”, chị Hà nói.
“Tôi sẽ cô’ gắng”, bảo mẫu đáp lời, đang định nhấc chân lên tầng thì trên tầng đột nhiên vang lên tiếng khóc thét.
Ba người có mặt đều sửng sốt, sau khi ngơ ngác nhìn nhau thì chị Hà sốt ruột hỏi:
“Thiếu phu nhân sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không biết nữa, vừa nãy vẫn bình thường mà”, bảo mẫu chạy lên tầng trước, lão phu nhân được chị Hà đỡ cũng vội vàng theo lên.
Khi bọn họ đến phòng trẻ em thì thấy Bạch Ánh An đang ôm bé ngã ra đất, nước mắt giàn giụa gào thét:
“Con ơi, con của tôi… bác sĩ Hoàng! Bác sĩ Hoàng đâu?!”.
Sự việc thế này tối qua mới xảy ra, lão phu nhân tức giận trách cứ nói: “Mau buông bé xuống! Cô ôm chặt thế là muốn bóp chết nó à?” Bảo mẫu vội vàng chạy đi gọi cho bác sĩ Hoàng, chị Hà thì đi lên gỡ tay cô ta ra thúc giục:
“Thiếu phu nhân, mau đặt bé lại về nôi, mau buông tay ra!”.
“Con tôi tắt thở rồi, lần này nó thực sự không sống được rồi!”, Bạch Ánh An đau buồn khóc lóc, sau đó chỉ mũi dùi về phía bảo mẫu:
“Sao đến cả việc con tắt thở mà cô cũng không biết? Sao cô lại bất cẩn như thế? Trả con cho tôi…”
“Tôi… thiếu phu nhân, vừa nãy tôi trông bé rõ ràng là bình thường…”, bảo mẫu hoảng hốt, không ngừng lắc đầu với xua tay, đột nhiên bị đổ cho cái tội to như vậy, cô ấy sao có thể không hoảng chứ?
“Tôi cũng tưởng nó vẫn còn thở, nhưng mà cô xem nó bây giờ… cô tự xem đi…”
“Thiếu phu nhân, giờ cô đặt bé về nôi đi, xin cô đó”, bảo mẫu đi tới, hợp sức với chị Hà cướp lại đứa bé từ trong lòng Bạch Ánh An đặt về giường.
Sắc mặt đứa bé tím tái, đã không còn hô hấp nữa.
“Á… sao lại thế này? Vừa nãy rõ ràng là vẫn khỏe mà, nó vẫn còn uống sữa….”, bảo mẫu cũng bị sợ hết hồn, luống cuống cầm túi oxy lên đeo vào mặt đứa bé.
Nhưng Bạch Ánh An lại đẩy cô ấy ra xa nôi, khàn giọng hét:
“giờ đeo thì còn có tác dụng gì chứ? Vừa nãy sao không đeo? Tại sao….”
“Tôi… tôi không biết… vừa nãy đứa bé vẫn hô hấp được, tôi chỉ….”
“Ngụy biện! đều là ngụy biện!”, Bạch Ánh An gào thét lại ôm đứa bé vào lòng, quát cô ấy:
“Cút! Cút hết cho tôi! đừng có chạm vào con tôi!”.
“lão phu nhân…”, chị Hà hoảng loạn đỡ lão phu nhân đang mềm nhũn cả người, sốt ruột nói:
“lão phu nhân, bà đừng sốt ruột vội, chúng ta ngồi xuống đã”.
lão phu nhân đờ đẫn gật đầu, được chị Hà đỡ ngồi xuống sofa.
Bác sĩ Hoàng đến rất nhanh, một tay Bạch Ánh An ôm đứa bé một tay kéo gấu áo bác sĩ Hoàng đau đớn khóc cầu xin:
“Bác sĩ Hoàng, ông nhất định phải cứu con tôi, tôi không muốn mất nó, xin ông nhất định phải cứu sống nó…”
“Thiếu phu nhân, cô đặt bé xuống trước đã”, bác sĩ Hoàng nói.
Bạch Ánh An lưu luyến không rời đặt đứa bé về lại nôi, bác sĩ Hoàng kiểm tra cẩn thận một lúc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ông ấy không từ bỏ lại tiến hành phương pháp cấp cứu, song đứa bé từ đầu chí cuối chẳng hề tỉnh lại nữa.
Cuối cùng ông ấy chỉ đành xoay người, nói với lão phu nhân và Bạch Ánh An:
“lão phu nhân, thiếu phu nhân, xin lỗi… đứa bé không cứu được nữa”.
Tiếng khóc the thé lại lần nữa vang lên, Bạch Ánh An cũng lại lần nữa ôm đứa bé vào lòng.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ mất đứa bé nhưng lão phu nhân vẫn buồn đến mức rơi lệ, chỉ có điều không phô trương như Bạch Ánh An.
Bà ta liếc Bạch Ánh An đang khóc lóc thảm thiết một cái, lòng bàn tay gác lên cánh tay chị Hà, run giọng nói:
“đỡ tôi về phòng, báo Thiên Ân về xử lý hậu sự cho đứa bé”.
“Vâng, lão phu nhân”, chị Hà rưng rưng nước mắt đỡ lão phu nhân rời khỏi phòng trẻ em.
Vừa xử lý xong một cuộc họp khẩn cấp, Nam Cung Thiên Ân đang định về văn phòng thì Thẩm Khác cười ha hả đi tới, nói:
“Anh họ, hôm nay là cuối tuần đó”.
Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu liếc cậu ta một cái:
“Cậu muốn thế nào?”
“giờ em đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt, đưong nhiên muốn dành chút thời gian cuối tuần để nuôi dưỡng tình yêu rồi”, Thẩm Khác mỉm cười:
“Tối nay có một bộ phim ra rạp, em với luyến Dao đã hẹn cùng đi xem, anh có muốn dẫn chị dâu đi cùng không?” Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu:
“được”.
Tối qua Bạch Ánh An sợ hãi như vậy chắc trong lòng rất khó chịu, dẫn cô ấy đi xem phim thư gian một chút cũng tốt.
Nhưng em là vé 8 giờ, của anh chắc không mua được sớm thế.”
“Không sao, các cậu xem trước đi.” Nam Cung Thiên Ân vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái rồi ngay lập tức nghe máy.
Khi anh nghe được tin đứa bé đã qua đời từ miệng chị Hà, biểu cảm trên mặt anh bỗng chốc cứng đờ, không quá kinh ngạc, nhưng tim thì lại như bị kim châm một cái thật mạnh, đau đớn khó chịu.
Đi rồi, con anh thế mà lại đi thật rồi..
Thẩm Khác thấy sắc mặt anh chợt thay đổi, quan tâm hỏi han:”Có chuyện gì rồi?Anh họ?” Nam Cung Thiên Ân bừng tỉnh, sau khi yếu ớt hít vào một hơi thì lắc đầu:”Không có gì cậu về đi.”
Anh không thể hiện quá khích, cũng không ngay lập tức lao về nhà, mà thong thả dọn văn kiện họp trên bàn đi về văn phòng mình.
“Thiên Ân thiếu gia, anh không sao chứ?” cảm nhận được nỗi buồn từ sâu trong tim anh, trợ lý Nhan quan tâm hỏi:
“Có phải… đứa bé có chuyện không?” Vừa nãy lúc điện thoại Nam Cung Thiên Ân đổ chuông, cô ấy vô tình nhìn thấy nhà Nam Cung gọi đến mà có thể khiến anh mất hồn mất vía thế này ngoài đứa bé ra thì chỉ có thiếu phu nhân thôi.