nghiên cứu các bản thảo thiết kế trước đây của tập đoàn, điều chỉnh lại suy nghĩ
của mình.
Mọi người đều tưởng cô ở nhà nhàm chán quá nên đến phòng thiết kế chơi thôi, chỉ
có mình cô biết cô thật sự thích công việc này, nên đang cố gắng làm thật tốt.
Buổi trưa khi cùng đồng nghiệp ăn cơm ở căn tin, Bạch Tinh Nhiên nghĩ đến cảnh
Nam Cung Thiên Ân ngồi trên tầng cao nhất ăn cơm một mình, trong lòng đột
nhiên nở một nụ cười xấu xa. Thế là cầm điện thoại lên chụp khay đồ ăn của mình
và bàn ăn náo nhiệt gửi cho anh, tiện thể viết thêm một câu: “Thiên Ân thiếu gia,
anh ăn cơm chưa thế?”.
Ngay lập tức, Nam Cung Thiên Ân trả lời cô một câu: “Vẫn chưa”.
“Vậy có cần em mang một phần cơm lên cho anh không?”.
“Không cần đầu”.
“Sao thế? Chê cơm ở căn tin à?”.
“Không phải, anh chỉ là không muốn vợ của anh quá mệt thôi”.
“Em rất sẵn lòng dốc sức vì cấp trên đấy. Nhưng Thiên Ân thiếu gia ăn cơm một
mình vốn cô đơn đến mức khó mà nuốt nổi, nếu thêm một khay đồ ăn căn tin nữa,
chắc là sẽ gục ngã mất nhỉ?”, Bạch Tinh Nhiên gửi câu này xong, mãi không thấy
Nam Cung Thiên Ân trả lời lại.
Trong lòng nghĩ không biết có phải anh giận không? Nhỏ nhen vậy sao?
“Thiên Ân thiếu gia, anh vẫn ổn chứ? Có phải đang giận không đó?”, Bạch Tinh
Nhiên lại gửi một câu.
“Thiên Ân thiếu gia…
“Anh yêu…
“Chồng ơi..….
Cho dù cô xưng hô thế nào, phía bên kia cũng không nhận lại.
Đô nhỏ nhen, cô lẩm bẩm đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm.
Ngẩng đầu mới thấy chiếc bàn ăn vốn đang náo nhiệt bỗng lạnh tanh, và Nam
Cung Thiên Ân đang ngồi đối diện với cô, chậm rãi ăn đồ ăn trong khay của mình.
Bạch Tinh Nhiên giật cả mình, cô thốt lên: “Sao anh lại ở đây?”.
“Anh cô đơn đến mức không nuốt nổi, vợ anh lại không muốn ăn cùng anh, đành
đích thân xuống đây ăn cùng vợ anh thôi”, Nam Cung Thiên Ân gấp một miếng
thịt gà từ khay của anh sang cho cô: “Ăn thử món gà hầm nấm hương của anh đi,
ngon lắm đấy”.
Tốc độ này, đúng là không phải nhanh bình thường nữa!
Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, mới thấy bọn Tiểu Điền không biết
từ lúc nào đã chuyển sang bàn bên cạnh ngồi rồi, lúc này đang vẫy tay nhìn cô với
vẻ ám muội.
Mặt cô hơi nóng lên, nhìn Nam Cung Thiên Ân quở trách: “Anh đuổi bọn họ đi rồi
kìa, như vậy không hay lắm đâu?”.
“Anh đâu có đuổi họ, là họ nhìn thấy anh đến thì chạy đi đấy chứ, Nam Cung Thiên
Ân nói với vẻ vô tôi.
Nếu là trước đây, anh sẽ cảm thấy mọi người vì sợ căn bệnh của anh nên mới tránh
xa anh, nhưng từ lúc ở bên cạnh Bạch Tinh Nhiên, anh đã không còn tự ti nữa,
cũng không quan tâm đến bệnh của mình nữa.
“Cho nên là anh không nên đến đây, ảnh hưởng trật tự quá đấy”, Bạch Tinh Nhiên
đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cho dù là nam hay nữ đều đang nhìn về phía Nam
Cung Thiên Ân chào hỏi.
Dù sao bình thường rất khó gặp được nhân vật này, mọi người đều rất tò mò về
anh, điều càng khiến mọi người kinh ngạc là anh lại chạy đến căn tin của công ty
để ăn trưa, đây là lần đầu tiên trong lịch sử đấy.
Bình thường tuy cùng làm trong một tòa nhà, nhưng Nam Cung Thiên Ân có bãi đỗ
xe riêng, có thang máy riêng, văn phòng riêng, cho nên ngoài lãnh đạo cấp cao của
công ty ra, mọi người đều hiếm khi thấy được mặt anh.
“Chẳng phải là em nói với anh sao không sợ xấu, không sợ bệnh, chỉ cần dám đứng
dưới ánh mặt trời, mọi người đều sẽ không còn coi anh là quái vật”, Nam Cung
Thiên Ân nói.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc: “Em từng nói câu này á?”.
“Ừ, khi mới cưới ấy”, tuy nguyên văn không phải như vậy, nhưng ý nghĩa thì tương
đồng, lúc đó khi anh nghe được câu này của cô, trong lòng còn bị ảnh hưởng một
chút, nếu không anh cũng sẽ không đến đám cưới của Lâm An Nam và Bạch Ảnh
An để giải cứu cô, càng không công khai ra mặt trong bữa tiệc của nhà Nam cung.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Tuy nói như vậy không sai, gần gũi hơn với cấp cưới cũng không sai, nhưng anh
xưa nay đều quen ăn đồ ăn ở trên tầng cao nhất tự nhiên lại chạy xuống ăn ở căn
tin, đúng là tủi thân cho anh quá.
Vì không muốn anh ở đây bị mọi người nhìn ngó quả lâu, Bạch Tinh Nhiên ăn thật
nhanh cho xong rồi kéo anh ra phía thang máy.
Sau khi bước vào thang máy, Nam Cung Thiên Ân mới không vui hỏi: “Anh còn
chưa ăn xong mà, sao em lại kéo anh đi rồi”.
“Đại thiếu gia, đừng đùa nữa”, Bạch Tinh Nhiên ấn vào tầng cao nhất, sau đó
khoác cánh tay anh cùng đi lên tầng.
Quả nhiên, bữa trưa của anh đã được bày biện đầy đủ ra bàn.
Từ màu sắc đến mùi vị, nhìn cũng biết là rất ngon rồi.
Bạch Tinh Nhiên kéo anh ngồi xuống bên nổi: “Ở đây mới là vị trí thuộc về anh,
sau này đứng có chạy xuống tầng một thả thính nữa biết không?”.
“Thả thính là sao?”, Nam Cung Thiên Ân rất không hài lòng về kiểu bình luận này của cô.
“Lẽ nào không phải sao? Anh vừa đi xuống, tất cả nhân viên nữ ở trong căn tin đều
trố mắt ra, nhìn như thể muốn nuốt sống anh luôn ấy”.
“Thì ra là ghen à”, Nam Cung Thiên Ân cười rồi véo mũi cô một cái.
Bị anh đoán trúng tim đen, trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi ngại, nhưng lại không
thể hiện ra ngoài mặt, cô còn dùng tay bốc một miếng thịt cho vào miệng: “Em ăn
thịt bò, chứ không ghen”.
Cô quay người định đi, Nam Cung Thiên Ân kéo giật cô lại: “Đến đây ăn với anh đi.
Sau đó, anh bể cô ngồi lên đùi, một tay ôm eo cô một tay dùng đũa gắp miếng thịt
đưa tới trước miệng cô, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy miếng thịt liên nói: “Em vừa ăn
rồi, anh ăn đi.”.
“Anh cũng vừa ăn rồi”.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh cử để trước miệng cô, đành há miệng đón lấy.
Nam Cung Thiên Ân lại dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng anh.
Thế là, Bạch Tinh Nhiên đã ăn trưa rồi lại bị anh ép ăn thêm lần nữa, chờ Nam
Cung Thiên Ân đặt cô ra khỏi đùi anh, cô đã no đến mức nằm bò ra sofa không
muốn động đậy nữa.
Nam Cung Thiên Ân rót cho cô một cốc nước nói: “Nếu mệt thì em nghỉ trưa ở đây
đi, đúng lúc anh cũng hơi buồn ngủ”.
“Đại thiếu gia, em đến đây là để làm việc, chứ không phải đến để ăn rồi ngủ với
anh đâu”, Bạch Tinh Nhiên loạng choạng đứng dậy khỏi sofa: “Em về làm việc
đây, cảm ơn bữa trưa của anh”.
Nghỉ trưa cùng anh, cô không tin là anh sẽ cho có cơ hội để ngủ, có khi lại thành
quấn lấn nhau trên giường ấy chứ.
“Vậy sau khi tan làm nhớ ở dưới tầng chờ anh nhé”, Nam Cung Thiên Ân nói với
theo bóng lưng cô.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn anh nói: “Tối nay tổ của em có người tổ chức sinh
nhật, em muốn. .
“Không được”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô, đi lên trước nâng cắm cô lên, đặt
nụ hôn lên mỗi cô: “Ai cho em tạo dựng cuộc sống riêng của em hả, sau khi tan
làm chỉ có thể thuộc về anh”.
“Anh xem anh lại bắt đầu bá đạo rồi kìa”.
“Anh có lúc nào mà không bá đạo?”, Nam Cung Thiên Ân cười xấu xa, lúc này điện
thoại reo lên, Nam Cung Thiên Ân đi ra chỗ bàn cầm điện thoại lên nhìn, sau đó
nói với Bạch Tinh Nhiên: “Em xuống dưới trước đi”.
Anh đuổi cô đi, cô lại không đi nữa, mà đi tới định tóm lấy điện thoại của anh, Nam
Cung Thiên Ân giơ tay lên tránh cánh tay của cô: “Em làm gì thế?”.
“Em muốn xem xem rốt cuộc là con tiểu yêu tinh nào mà dám gọi điện cho anh
trong giờ làm việc”, Bạch Tinh Nhiên nhảy lên cướp điện thoại của anh, cướp vài
lần vẫn không cướp được cô trừng mất tức giận nhìn anh: “Sao lại không dám cho
em xem? Lẽ nào lại có con tiểu yêu tinh nào gọi thật à?”.
“Không phải tiểu yêu tinh”.
“Thế là ai”.
“Là một người… còn đáng sợ hơn cả lão yêu ma nữa đấy”, Nam Cung Thiên Ân cuối
cùng cũng hạ thấp điện thoại xuống, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy trên màn hình
hiện số của nhà tổ.
Nam Cung Thiên Ân nhấn vào nút nghe, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận
của lão phu nhân: “Nam Cung Thiên Ân! Tối nay cháu còn không về nhà thì sau
này đừng bao giờ về nữa!”.
Quát xong một câu, lão phu nhân tức tối ném luôn điện thoại.
Căn phòng yên tĩnh một lúc, Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh lo lắng nói:
“Làm sao bây giờ? Bà nội…
“Yên tâm, tối nay anh về an ủi bà một lúc là được thôi”.
“Nhưng em thấy bà hình như rất tức giận.
“Không sao”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên và vai cô: “Tối nay em được tự do
rồi, nhưng anh cảnh cáo trước, không được chơi quá muộn đầu”.