Trong lúc cấp bách, bà ta tiếp tục nói một câu: “À… thực ra đây là ý của Ánh An, chỉ là nói với lão phu nhân thì nó ngại, cho nên mới bảo tôi đến tận đây để nói với bà đó”.
Nói xong, bà ta giật giật cánh tay của Bạch Tinh Nhiên mà nói: “Đúng không, Ánh An”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn hai người, rồi gật đầu như cái máy: “Đúng thế, bà nội”.
Hứa Nhã Dung mới hơi cảm thấy yên tâm.
Lão phu nhân nghĩ một lúc thấy cho Bạch Tinh Nhiên đi thì không yên tâm, cái thai này quá đỗi quan trọng, bà ta muốn đích thân bảo vệ cô cho đến khi đứa bé ra đời.
Chị Hà nhìn hai mẹ con rồi lại ghé tai lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, bụng của thiếu phu nhân sắp to lên rồi, dù đại thiếu gia thiếu kinh nghiệm đến mức nàobthì cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi, chi bằng để thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ ở một thời gian thì hơn”.
Đây quả thực là cách duy nhất rồi, kể cả không cho Bạch Tinh Nhiên về nhà mẹ đẻ, thì cùng lắm mười ngày hoặc nửa tháng nữa, trước khi bụng cô to lên thì lão phu nhân cũng định sẽ đưa cô ra bên ngoài ở.
Thay vì sống cuộc sống trong giam cầm, để cô ấy trong thời kỳ mang thai sống buồn bã u uất, chi bằng cho cô về nhà mẹ đẻ được sống một cách vui vẻ, như vậy cũng tốt cho sự phát triển của đứa bé.
“Nếu Ánh An muốn về nhà vậy thì về ở một thời gian đi vậy”, lão phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng.
Hứa Nhã Dung cuối cùng cũng thở phào, cười mà không khép nổi miệng: “Cảm ơn lão phu nhân, tôi sẽ đưa nó về ngay đây”, nói xong bà ta vội vàng kéo tay Bạch Tinh Nhiên: “Ánh An, mau lên phòng thu dọn đồ đi”.
“Đi luôn bây giờ á?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi một câu theo phản xạ.
Thế này liệu có gấp quá không? Cô còn chưa nói với Nam Cung Thiên Ân chuyện này mà.
“Đương nhiên rồi, bố con vừa nghe tin có thể con sẽ về nhà ở mà đang vui quá kìa, giờ không ở công ty nữa mà đang ở nhà chờ con đấy”, khi Hứa Nhã Dung nói những câu này, bà ta lén lút dùng tay véo cánh tay Bạch Tinh Nhiên ra hiệu.
Bạch Tinh Nhiên không dám nói gì nữa mà ngoan ngoãn nói với lão phu nhân: “Bà, cháu lên phòng thu dọn đồ đạc đây ạ”.
Lão phu nhân gật đầu, không quên dặn dò: “Về đến nhà nhớ chăm sóc mình cho tốt, đừng có để bị ngã hay bị va đập vào đâu biết chưa?”.
“Cháu biết rồi ạ”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên thấy khóe mắt cay cay, lần đầu tiên cảm thấy mình có lỗi với bà ta.
Để bản thân không bị thất lễ, cô quay người đi thẳng lên trêи tầng.
Vừa vào đến phòng ngủ, Hứa Nhã Dung lập tức trở mặt, nhìn chằm chằm vào cô mà mỉa mai: “Sao thế? Ở đây cuộc sống quá xa hoa quá sung sướиɠ nên không nỡ rời đi chứ gì?”.
Bạch Tinh Nhiên mặc kệ bà ta mà lặng lẽ thu dọn đồ đạc hành lý.
“Cũng phải, loại người nghèo hèn từ bé, khó khăn lắm mới được sống một cuộc sống giàu có, đương nhiên là vô cùng tiếc nuối rồi”, Hứa Nhã Dung đi đến ghế sofa ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô: “Mày ấy, liệu mà cảm ơn chị gái mày đã cho mày thỏa lòng được sống cuộc sống xa hoa đi, nếu không cả đời mày cũng chẳng biết mùi vị của một thiếu phu nhân trong gia đình giàu có là như thế nào đâu”.
Bạch Tinh Nhiên không nhịn được nữa mà quay đầu qua nhìn chằm chằm bà ta rồi dửng dưng nói: “Dì, họa từ miệng mà ra đấy, sao bà biết ở cửa không có người của nhà Nam Cung đang nghe lén?”
Bị cô nói vậy, Hứa Nhã Dung lập tức im bặt, bà ta đứng dậy đi ra mở cửa, sau khi không thấy có ai bên ngoài bà ta mới vuốt ngực thở phào.
Tuy bên ngoài không có ai nghe lén, nhưng để đề phòng, bà ta vẫn nên cẩn thận hơn, nếu không thì bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển mất.
Lúc trước khi Bạch Tinh Nhiên đến đây gần như không đem theo bất cứ thứ gì đến cả, những bộ quần áo hay những đồ dùng hàng ngày sau này đều là do nhà Nam Cung chuẩn bị cho.
Hôm nay cô đi, đương nhiên cũng chẳng có mấy thứ để mang đi cả.
Cô treo mấy bộ quần áo lần trước đi mua cùng Nam Cung Thiên Ân vào tủ, không định mang theo một bộ nào hết, những đồ trang sức đi chọn mua cùng anh cũng không mang đi mà để yên vị trong ngăn kéo.
Từ nay về sau, tất cả những thứ ở đây đều sẽ thuộc về Bạch Ánh An, có chút không nỡ, có chút tiếc nuối, nhưng chung quy không thể thắng nổi cái hiện thực mà cô phải đối diện.
Hy vọng từ nay về sau, cuộc sống của cô có thể trở về sự yên bình trước đây, không có Lâm An Nam, không có Nam Cung Thiên Ân, càng không có nơi mà gọi là nhà họ Bạch nữa.
Hứa Nhã Dung không chờ được nữa mà giục cô: “Được rồi, đừng có mà lưu luyến nữa, có lưu luyến thế nào thì tất cả những thứ ở đây cũng không thể thuộc về mày đâu”.
Bạch Tinh Nhiên thu lại ánh mắt luyến tiếc, xách cái túi nhỏ trêи ghế sofa và cùng Hứa Nhã Dung đi xuống dưới tầng.
Khi đi đến cầu thang, Hứa Nhã Dũng đón lấy chiếc túi trong tay cô, một tay còn lại khoác vào tay cô rồi đi xuống dưới tầng, trông như hai mẹ con tình cảm lắm vậy.
“Lão phu nhân, vậy chúng tôi đi đây”, Hứa Nhã Dung chào lão phu nhân một cách cung kính.
Lão phu nhân nể mặt chắt của mình, nên thái độ đối với bà ta cũng nhẹ nhàng hơn chút: “Cô về nhé”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lão phu nhân gật đầu một cái rồi cùng Hứa Nhã Dung đi khỏi phòng khách của nhà Nam Cung.
Lần đầu tiên bước vào cổng chính của nhà họ Bạch là từ rất nhiều năm về trước, mẹ cô đưa đến nương dựa vào bố ruột, nhưng lại bị Hứa Nhã Dung đuổi ra khỏi nhà một cách tuyệt tình.
Lần thứ hai là mấy tháng trước, Hứa Nhã Dung đích thân đến nhà cô mời cô và mẹ với cả em trai cô trở về nhà họ Bạch đoàn tụ, sau đó cuộc sống như ác mộng cứ thế bắt đầu đến với cô.
Mẹ ruột và em trai mất tích, cô bị lừa và ép thay thế Bạch Ánh An gả cho Nam Cung Thiên Ân, cuộc sống đang bình yên liền rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Giờ đây lại một lần nữa bước vào nhà họ Bạch, thứ chờ đợi cô vẫn là những điều xui xẻo.