ở cửa, chỉ dùng một tay mà dễ dàng vậy cô giữa cơ thể mình và cánh cửa
“Anh muốn làm gì? Cử chơi trò mãi này anh không chán sao?”, Bạch Tinh Nhiên
đập bàn tay đang bóp cầm mình của anh ra.
“Ngày nào cũng bày bộ mặt lạnh lùng em không chán sao?”, Nam Cung Thiên Ân
lại nâng bàn tay bị cô đập xuống lên, dừng ở cổ áo ngủ của cô, bắt đầu cởi từng cúc
áo một.
“Vậy anh thì sao? Mỗi ngày thể hiện tình cảm với tình đầu của anh trước mặt em
không chán sao?”.
“Không chán, mai anh vẫn sẽ tiếp tục, đến khi em không chịu được mới thôi”, cúc
áo cô bị cởi sạch dưới đầu ngón tay của anh, cơ thể xinh đẹp lộ ra.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy có một luồng ớn lạnh ập tới làn da, còn đầu ngón tay
anh di chuyển trên da có thì lại nóng bỏng, Bạch Tinh Nhiên chẳng mấy mà cả cơ
thể trở nên hưng phấn.
Cô vừa đánh vừa đẩy cơ thể anh, lại vừa lạnh lùng uy hiếp: “Anh còn không dừng
tay thì em sẽ lại gọi tình đầu của anh đến xem đấy”.
“Được, em gọi đi”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy nâng cắm cô lên, cúi đầu hôn lên
môi cô một cái, sau đó chuyển sang cần nhẹ thùy tại cô: “Nếu em không xấu hổ thì
sao anh lại phải thấy xấu hổ chứ?”.
“Anh… anh không sợ cô ta khóc đến mức tắc thở sao?”, Bạch Tinh Nhiên bị anh
hôn đến mức hô hấp bắt đầu không ổn định, giọng nói cũng không bình tĩnh nữa.
“Bên cạnh có thêm một người vợ như em, cô ấy đã đau lòng lắm rồi, thêm chút nữa
cũng không sao”, Nam Cung Thiên Ân cắn mạnh vào thùy tại cô một cái: “Nhưng
anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng dùng cái tính của em để khiêu chiến với sự kiện
nhẫn của anh, đặc biệt là lúc Chu Chu ở trước mặt anh, nếu không đến lúc đó em
hối hận cũng không kịp.
Nam Cung Thiên Ân gần giọng, đồng thời kéo quân cô xuống, rồi lại ôm cả người
cô lên người mình.
Lúc này cô làm gì có tâm trạng nghe lời cảnh cáo của anh, năm đấm cứ đập lên vai
anh từng cái một “Anh thả em xuống, em sap ngã rồi”.
Đáng tiếc, sự uy hiếp của cô không hề có tác dụng với Nam Cung Thiên Ấn, anh
cũng không buông cô ra, mà trừng phạt cô dữ dội.
Bạch Tinh Nhiên biết mình xin anh cũng vô ích, nên dứt khoát không xin nữa.
Nhưng trong lòng… đã dần dần chuyển sự chống cự ban đầu thành phối hợp.
“Chỉ cần em hứa với anh, sau này không gặp Kiều Phong nữa thì anh sẽ tha thứ cho
em”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Bạch Tinh Nhiên mở mắt ra, giận dỗi nói: “Nếu anh có thể hứa với em, sau này
cũng không gặp Chu tiểu thư nữa thì em sẽ hứa với anh”.
Nam Cung Thiên Ân tức điên, lật người cô: “Em biết rõ anh không thể bỏ mặc cô
ay”.
Bạch Tinh Nhiên không hề sợ hãi nhìn chăm chăm anh: “Anh cũng biết rõ em và
Kiều nhị thiếu gia không thể có chuyện gì hết, nhưng anh vẫn ép em như thế”.
“Em…”.
“Em làm sao?” Bạch Tinh Nhiên bằng ngồi dậy, trừng anh nói với vẻ mặt bực bội:
“Đừng tưởng giờ anh có thêm một cô bồ tình đầu mà em sẽ sợ, sợ mất anh. Nam
Cung Thiên Ân em nói cho anh biết, em đã nghĩ thông suốt rồi, nếu anh muốn li
hôn thì em phối hợp bất kì lúc nào, nếu anh muốn lấy tình đầu của anh thì lúc nào
em cũng có thể nhường chỗ. Nhưng nếu anh muốn em và tình đầu của anh chung
sống hòa thuận, cùng hầu một chồng thì em không làm được, cũng không thấp
hèn đến thế”.
Nam Cung Thiên Ân tức đến mức hít ngược một hơi, ánh mắt như có thể phun lửa.
“Em nói lại lần nữa xem”.
“Em nói…
“Thế mà em còn dám nói?”, Nam Cung Thiên Ân tức đến mức hôn lên môi cô,
chặn đứng lời cô sắp nói ra.
Anh có thể chấp nhận cô giận dỗi, ăn nói không lựa lời, nhưng anh không thể chịu
được việc cô cứ nhắc đến việc li hôn. Chẳng lẽ trong lòng cô anh ít quan trọng vậy
sao? Một lần cãi nhau nho nhỏ đã có thể khiến cô sinh ra ý định li hôn?
Nhưng anh thì sao? Dù cô với Lâm An
Nam thế nào, với Kiều nhị thiếu gia thế nào, ngoài tức giận ra anh chưa từng định
li hôn với cô, một lần cũng chưa
Bạch Tinh Nhiên bị anh đẩy lại về giường hôn cứng, bị ép ngậm miệng, cô trợn to
mắt nhìn người đàn ông đang tức tối ra mặt trừng trừng. Không ngờ mình mới nói
một câu đã chọc anh giận rồi, xem ra tiếp theo lại là một trận chiến.
Biết rõ anh không thể đuổi Chu Chu đi, biết thế đã không nói cho sướng miệng rồi.
Hai người lại lần nữa quấn lấy nhau.
Hôm sau Bạch Tinh Nhiên tỉnh dậy trong phòng làm việc, hơn nữa còn bị tiếng gõ
cửa của người khác đánh thức.
Cô từ từ xoay người, mở mắt ra mới biết mình thế mà lại trần truồng nằm trong
lòng Nam Cung Thiên Ân.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, cô đẩy Nam Cung Thiên Ân một cái,
Nam Cung Thiên Ân cử động cơ thể, nói vọng ra cửa: “Việc gì?”.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Chu
Chu: “Thiên Ân, Tinh Nhiên, đến giờ dậy đi làm rồi”.
Giọng cô ta có sự trong trẻo của sáng sớm, nghe vào khiến tâm trạng cũng không
tệ, cô ta có thể vờ được như vậy cũng giỏi thật. Bạch Tinh Nhiên cười khẩy trong
lòng, ngồi dậy.
Cô nhìn quanh, phát hiện quần áo của mình rơi vãi sau cửa, nhớ lại cảnh bị Nam
Cung Thiên Ân đề ở cửa tối qua, gương mặt cô ngay lập tức nóng bừng.
Cúi đầu nhìn cơ thể lõa lồ của mình một cái, kéo chăn bọc cơ thể mình lại định đi
nhặt quần áo thì mới phát hiện một bên khác của chăn bị Nam Cung Thiên Ân đề
dưới người.
Cô kéo mạnh, chăn chẳng nhúc nhích gì, nên xoay đầu đi.
Nam Cung Thiên Ân đã dậy rồi, biết rõ cô muốn làm gì những lại không chịu dịch
người, thậm chí còn nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.
Bạch Tinh Nhiên tức giận vứt chăn lên người anh, cứ trần truồng như vậy chạy về
chỗ quân áo. Dù sao cũng đã bị anh nhìn sạch rồi, cô cũng không để ý một lần này,
cô thầm tự an ủi bản thân đang xấu hổ không thôi.
Mặc xong quần áo, cô mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, Bạch Tinh Nhiên xuống tầng lấy một
miếng bánh mì trên bàn ăn, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Chu Chu đuổi theo, kéo cánh tay cô, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tinh Nhiên, cô đi
xe Thiên Ân đến công ty, tôi đi xe buýt.
Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang túm cánh tay mình biết cô ta
đang diễn cho Nam Cung Thiên Ân xem, cô mỉm cười với cô ta: “Không cần, sức
khỏe cô yếu không nên chen chúc trên xe buýt”.
“Tinh Nhiên, cô tha thứ cho Thiên Ân đi, tôi và anh ấy thực sự không có gì hết,
Thiên Ân chỉ coi tôi như em gái thôi”.
“Tôi biết, tôi cũng coi cô như em gái, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên vỗ vai cô ta:
“Mau đi ăn sáng đi, tôi đi trước đây.”