Gọi điện xong thì bắt đầu vệ sinh cá nhân, thay quần áo, sau đó kéo mở cửa phòng đi ra.
Tiếng đàn phía đối diện không biết dừng từ bao giờ, còn Chu Chu cũng đúng lúc
này đi từ trong phòng ngủ ra. Nhìn thấy cô mặc quần áo, đeo túi ra ngoài, thì hỏi
với vẻ khó hiểu: “Tinh Nhiên, cô không về nhà tổ ăn với Thiên Ân sao?”.
Bạch Tinh Nhiên liếc cô ta một cười, cười nhạt: “Không”.
“Sao thế? Bao lâu vậy rồi, lão phu nhân vẫn không muốn tha thứ cho cô sao?” Chu
Chu nói xong thì thấy sắc mặt Bạch Tinh Nhiên hơi thay đổi, vội nói: “Xin lỗi, tôi
cũng chỉ nghe người khác nói thôi, tôi có phải đã hỏi việc không nên hỏi không?”
“Nghe Tiểu Nguyễn nói chứ gì?”, ảnh mặt Bạch Tinh Nhiên xuyên qua vai cô ta,
dừng ở Tiểu Nguyên phía sau cô ta.
Hai người này dạo này trở thành bạn tri kỷ, còn có thể cùng ở trong phòng chơi với nhau.
Tiểu Nguyên chạm phải anh mắt của Bạch Tinh Nhiên liếc qua, ngay lập tức chột
dạ cúi đầu.
Bạch Tinh Nhiên nhếch mép cười khẩy với cô ta: “Nếu là ở nhà tổ, cô đã bị đuổi
một nghìn lần rồi, đừng lợi dụng sự rộng lượng của tôi với cô mà lại làm hại tôi,
đừng tưởng tôi không biết cô đã âm thầm làm gì sau lưng tôi, tôi không vạch trần
là vì không thèm chứ không phải không dám”.
Nói xong, cô chuyển mắt về mặt Chu Chu: “Chu tiểu thư, Nam Cung Thiên Ân hôm
nay không có đây, cô cũng không cần vờ vịt nữa, mệt lắm đó”.
Điện thoại cô đổ chuông, vì thế vừa lấy điện thoại từ trong túi ra vừa nghe máy:
“Tiểu Tích, cậu đến rồi à… mình ra ngay…
“Cậu đừng ra, thôi để bọn mình vào”.
“Cậu vào làm gì?”.
“Sao mình lại không thể vào? Mình đến xem con trà xanh kia không được à?”.
“Cậu định làm gì?”, ánh mắt Bạch Tinh Nhiên run lên, nghĩ bụng cô gái này chắc
chắn lại muốn gây chuyện. Chủ yếu là tư duy và tác phong của Tô Tích, cô căn bản
không theo kịp.
“Ở địa bàn của Nam Cung Thiên Ân mình có thể làm gì chứ?”, Tô Tích mất kiên
nhẫn: “Mau nói bảo vệ mở cửa cho bà, còn nữa nói với con trà xanh kia, cứ bảo là
bạn học cũ đến”.
Bạch Tinh Nhiên cúp máy, xoay đầu ra lệnh cho Tiểu Nguyên: “Đi nói bảo vệ mở
cửa, tôi có bạn đến”.
Tiểu Nguyên vừa bị mắng cho trận vội
gật đầu, chạy đến chỗ ống nghe bảo mở cửa.
Bạch Tinh Nhiên lại nhìn Chu Chu vẫn đứng tại chỗ, cười hỏi: “Bạn học cũ của cô
đến rồi, cô có muốn xuống ngồi một lúc không?”.
“Thôi khỏi, tôi với chị ấy không phải thân lắm”, Chu Chu cười lịch sự: “Hơn nữa
còn ba ngày nữa là đến tiệc kỉ niệm rồi, tôi còn phải tập đàn”.
Cô ta chính là kiểu tính cách như vậy, dù Bạch Tinh Nhiên có mỉa mai cô ta, nghi
ngờ cô ta, thì cô ta vẫn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn giữ nụ cười
ngọt ngào. Cho nên lần nào cũng như Bạch Tinh Nhiên đang tự rước lấy bực mình,
sau đó hậm hực rút lui.
“Vậy cô luyện cho tốt nhé, tranh thủ nổi tiếng ở công ty”, Bạch Tinh Nhiên nói
xong thì xoay người xuống tầng dưới.
Lúc Bạch Tinh Nhiên xuống tầng một, Tô Tích và Diễu Mỹ đã đi từ ngoài vào phòng
ăn, nhìn thấy cô xuống một mình, Tô Tích hỏi: “Bạn cũ của mình đâu? Sao không
xuống đón mình?”.
“Ba ngày sau cô ta phải biểu diễn ở tiệc của công ty, đang tập đỏ”, Bạch Tinh
Nhiên vừa nãy chỉ nói đại với Chu Chu, thực ra trong lòng cô không mong Chu Chu
xuống, dù sao cô cũng không biết Tô Tích định làm gì.
Tô Tích là người bị Tuesday hành cho thê thảm đó, nỗi hận của cô ấy với Tuesday
còn đáng sợ hơn cả hận kẻ thù giết bố, nhỡ tình hình mất kiểm soát thì toi.
“Biểu diễn? Cô ta còn định biểu diễn ở tiệc công ty?”, Diễu Mỹ cạn lời trợn ngược
mắt: “Cô ta không sợ người khác không biết mình là tình đầu của Nam Cung Thiên
Ân hả? Cô ta rốt cuộc là muốn biết diễn cho Nam Cung Thiên Ân xem hay cho các
nhân viên xem? Làm Tuesday mà ngang nhiên thể cũng giỏi thật đấy!”.
“Nam Cung Thiên Ân sẽ không dự tiệc, cứ coi như cô ta công cốc đi”, Bạch Tinh
Nhiên nhìn Tiểu Nguyên đang rót trà cho mọi người một cái nói: “Tiểu Nguyên, cô
đi làm việc khác đi, ở đây để tôi là được.
“Vâng, thiếu phu nhân”, Tiểu Nguyên cúi đầu đi ra.
Tiểu Nguyên vừa đi, Diêu Mỹ ngay lập tức ngả người qua hỏi: “Sao mình cảm thấy
con trà xanh đó đạo hạnh kém đến mức không nỡ nhìn thẳng?”.
“Vậy thế nào mới là đạo hạnh cao siêu?”, Bạch Tinh Nhiên không hiểu: “Trực tiếp
bày vẻ như ấm trà đánh nhau với mình à?”.
“Biểu diễn, mình thấy ấu trĩ thật, đúng không?”, Diễu Mỹ nhìn Tô Tích.
“Có lẽ cô ta muốn Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy mặt đẹp nhất của cô ta, dù sao
Tinh Nhiên nhà chúng ta đến cả hát cũng lệch tone, chứ đừng nói là đàn, Tô Tích nói.
“Có thể đừng dìm mình không?”, Bạch Tinh Nhiên không vui, mặc dù tối qua cô
cũng tự kiểm điểm như vậy, nhưng mà
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Tích lóe lên ánh sáng, đột nhiên nói: “Nếu lúc cô ta
biểu diễn mặc lỗi thì sao?”.
“Bẽ mặt trước mọi người”, Diễu Mỹ tiếp lời.
Bạch Tinh Nhiên bực mình liếc hai người: “Các cậu có thể đừng trẻ con thế không?”.
“Cưng ơi, bọn mình đang giúp cậu ổn định địa vị đó”.
“Không cần, việc thế này càng giúp càng tệ, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân lại
không định dự tiệc”, Bạch Tinh Nhiên liếc lên tầng, làm động tác im lặng với hai
người bạn thân, nói nhỏ: “Bọn mình đừng ngang nhiên thể được không? Nói xấu
trước mặt người ta.
Với tính của Chu tiểu thư, lúc này biết đâu đang trốn ở góc nào đó nghe trộm
Ba người nói chuyện một lúc ở phòng khách tăng một, Tô Tịch nói: “Nếu con trà
xanh kia đã không dám xuống chơi, vậy bọn mình ra ngoài chơi đi, tiện thể đi ăn trưa.
“Cũng được, mình cũng thấy ở ngoài thoải mái hơn ở đây”, Bạch Tinh Nhiên chỉ
muốn họ nhanh đi, đứng dậy khỏi sofa trước tiên.
Cô vừa dứt lời thì Chu Chu xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai, vừa đi xuống vừa
cười nói: “Sao thế? Vừa đến đã định về à?”.
Ba người ở tầng dưới cùng ngước lên nhìn về phía cô ta, Bạch Tinh Nhiên không
ngờ cô ta lại đi xuống lúc này, vừa nãy rõ ràng cô ta đã nói không muốn xuống.
Tô Tích vừa thấy bóng dáng cô ta thì ngay lập tức nở nụ cười: “Chu Chu à, nghe nói
em vội tập đàn nên mình không tiện làm phiền em, đang định đi đây”.
“Vừa nãy em đúng là muốn ở trong phòng tập thật, nhưng sau đó nghĩ đến việc
bạn cũ khó khăn lắm mới đến được một chuyển, em trốn trong phòng thì bất lịch
sự quả”, trong lúc nói Chu Chu đã đi đến trước mặt ba người.
“Đúng là khá bất lịch sự, sẽ khiến người ta cảm thấy em đang chột dạ, Tô Tịch cười nói.
“Chột dạ? Em chột dạ cái gì?”
“Làm Tuesday chẳng phải đều dễ chột dạ à? Hơn nữa còn sợ thấy ánh sáng.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo gấu áo Tô Tích, cô không muốn Tô Tích cãi nhau với
Chu Chu trước mặt mọi người.
Nhưng cô vẫn quá không hiểu Chu Chu, người ta căn bản không phải người sẽ xung
đột trực diện với người khác.
Chu Chu không giận mà còn cười: “Tiểu Tích, xem ra chị cũng hiểu nhầm như Tinh
Nhiên, thực ra việc của em và Thiên Ân đã là quá khứ, giờ bọn em chỉ là quan hệ
bạn bè bình thường, em chỉ ở tạm đây thôi”.
Cô ta đi tới cạnh bàn trà, gọi mọi người: “Mọi người ngồi thêm lúc nữa đi, bọn
mình còn chưa nói chuyện tử tế mà”.
“Thôi, bọn tôi định ra ngoài..” Bạch Tinh Nhiên còn đang nói dở thì Tô Tịch đã
ngắt lời cô. “Ngồi một lúc được thôi, mình cũng lâu rồi không gặp người bạn học
cũ này của mình, phải nói chuyện hẳn hoi.
Nói xong bèn kéo Bạch Tình Nhiên ngồi lại về sofa.
Chu Chu ngồi xuống cạnh bàn trà, vừa rót trà vừa áy náy nói: “Tinh Nhiên, tôi biết
dạo này tôi có làm nhiều việc khiến cô không vui, tôi xin lỗi cô tại đây, đồng thời
hứa với cô sẽ không có suy nghĩ quá giới hạn với Thiên Ân thiếu gia, xin cô tha thứ
cho tôi được không?”.
Cô ta đưa trà đã rót xong đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, nhìn cô với bộ mặt
ngoan ngoãn lại đáng thương: “Tinh Nhiên, dạo này tôi đúng là có khó khăn nên
mới ở đây làm phiền cô và Thiên Ân thiếu gia, thực ra tôi cũng rất muốn ra ngoài ở,
nhưng Thiên Ân thiếu gia không yên tâm về tôi, cứ muốn tôi ở đây. Cô biết đó,
trong lòng Thiên Ân thiếu gia vẫn nhớ đến tôi, anh ấy không buông bỏ được tôi lại
không muốn phụ lòng cô, cho nên thực sự rất xin lỗi”