Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt, cơ thể đang rơi mạnh xuống, khi cô tưởng mình sẽ chết giữa dòng xe phía dưới cầu, cổ tay bị siết chặt lại, cơ thể cô treo lơ lửng giữa không trung.
Cô ngẩng mặt lên, rơi lệ nhìn Nam Cung Thiên Ân ở trên cầu: “Nam Cung Thiên Ân, là anh bảo tôi chọn mà, anh không giữ chữ tín”.
“Đối với cô thì tôi cần giữ chữ tín không?”, bàn tay to lớn của Nam Cung Thiên Ân nắm chặt cổ tay cô.
Cô dùng tay còn lại cố gắng cạy bàn tay của anh để anh buông tay ra, thậm chí cạy đến mức chảy máu luôn, tiếc là bàn tay anh vẫn vững chắc như vòng sắt vậy, cứ thế cầm chặt lấy cổ tay cô.
Cô đã lấy hết can đảm để nhảy xuống rồi, mà anh lại bá đạo đến mức cướp lấy cái quyền muốn giải thoát của cô, sao anh lại có thể lạnh lùng vô liêm sỉ như vậy?
“Có giỏi thì anh buông tôi ra…”, cô khóc nước mắt giàn giụa nhìn anh.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân không hề buông cô ra, mà dùng hết sức kéo cô từ bên ngoài lan can vào, Bạch Tinh Nhiên kêu lên một tiếng, cơ thể cô rơi luôn vào trong lòng anh.
Bàn tay anh cầm cổ tay cô thuận tư thế ôm vào eo cô, từ phía sau ôm chặt lại, khuôn mặt đẹp trai vùi sau gáy cô, rồi thì thầm bên tai cô nói: “Cô thắng rồi…”.
Đúng vậy, cô đã thắng, lần đầu tiên có một người phụ nữ khác ép anh phải thừa nhận thất bại.
Vì anh không nỡ để cô chết, từng có người nói với anh, khi anh quan tâm một người, cả đời này anh xác định sẽ thua cô ấy. Anh từng thất bại trước một người con gái họ Chu, giờ đây anh lại một lần nữa thất bại bởi người phụ nữ trước mặt anh đây.
Anh không biết làm như vậy có đúng không, nhưng bất kể đúng hay không, anh đều chỉ có thể cắn răng mà đi tiếp.
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy lời anh nói, cảm nhận được môi anh hôn nhẹ sau tai cô, cô nhạc nhiên đến mức ngừng khóc. Cô nghe nhầm rồi sao? Hay là cô đang mơ đây? Cô lại cảm nhận được Nam Cung Thiên Ân đang ôm cô, hôn cô, nhận thua với cô?
Cô nhẹ nhàng ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên nhìn anh, muốn tìm được lời khẳng định từ trong biểu cảm của anh.
“Anh đồng ý để tôi giữ lại đứa con này?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ngạc nhiên hỏi.
“Cô đã ép tôi đến mức này rồi, tôi còn có quyền để nói không nữa không?’, Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, khi anh hơi định thần trở lại, khuôn mặt anh lại khôi phục cái vẻ có chút lạnh lùng của mình.
“Cảm ơn anh…”, nước mắt cô lại một lần nữa tuôn ra, lần này không phải khóc vì buồn bã đau khổ, cũng không phải vì quá đỗi lo lắng, mà là vì vui mừng và cảm động.
Cô chưa từng hy vọng Nam Cung Thiên Ân sẽ đồng ý để cô giữ lại đứa bé, khi đứa bé không bị sao cũng không dám hy vọng, giờ đứa bé không còn được bình thường nữa thì lại càng không dám. Không ngờ cuối cùng người đồng ý với cô lại là anh, người đàn ông mà cô cho rằng lạnh lùng vô tình.
“Đi thôi, về với tôi”, Nam Cung Thiên Ân nhìn những người đứng xem cách đó không xa, anh vòng tay ôm vai cô kéo vào ngực mình.
Bạch Tinh Nhiên lại đứng im bất động, thậm chí còn dùng một ngón tay bám lấy lan can.
Nam Cung Thiên Ân cảm thấy sự kỳ lạ của cô, quay đầu nhìn cô hỏi: “Sao thế?”.
“Anh có lừa tôi không đấy?”, Bạch Tinh Nhiên lo lắng nhìn anh hỏi.
Cô đột nhiên nhớ tới vừa nãy anh có nói là đối với cô không cần giữ chữ tín, vậy anh liệu có lừa cô về rồi lại ép cô đến phòng phẫu thuật của bệnh viện không? Với tính của anh, chuyện này tuyệt đối anh sẽ làm được.
Nam Cung Thiên Ân lại nhìn cô nở một nụ cười khó đoán: “Kể cả như thế, thì cô có còn cơ hội phản kháng không?”
“Tôi…”.
“Chẳng phải cô thích cược sao? Vậy thì cược thêm một lần nữa, biết đâu tôi không lừa cô thì sao”, Nam Cung Thiên Ân nói xong lại vòng tay ôm vai cô, rồi đi về phía bãi đỗ xe của sân bay.
Nhìn bóng dáng hai người đi khỏi sảnh sân bay, Bạch Ánh An tức đến mức giậm chân thình thịch: “Mẹ, mẹ nhìn thấy chưa, con đã bảo rồi con đĩ này chắc chắn là đang trêu ngươi chúng ta, khổ thân chúng ta lại bị nó chơi một vố”.
Mặt Hứa Nhã Dung xám ngoét như tro đang nhìn về phía cửa chính, một lúc sau mới bất lực nhả ra một câu: “Đây chính là trò chơi, chưa đến thời khắc cuối cùng thì không bao giờ biết được ai thua ai thắng”.
Bà ta thì không nghĩ Bạch Tinh Nhiên đang trêu ngươi bà ta, vì cảnh tượng nhảy cầu vừa rồi không hề giống như đang diễn kịch, suýt chút nữa, Nam Cung Thiên Ân sẽ không thể tóm được tay nó. Chỉ một giây đó thôi nó sẽ rơi xuống luôn, và kế hoạch của bà ta cũng hoàn toàn thất bại.
“Con đĩ ấy nếu nó cố tình thì đúng là ác độc thật”.
Hứa Nhã Dung nhìn chằm chằm vào cô ta: “Ánh An, kể cả nó cố tình đi nữa thì chẳng phải cũng rất bình thường sao? Biết đâu nó đã đoán được chúng ta sắp xếp người sẵn ở bên đó, cho nên mới tìm Nam Cung Thiên Ân đến để diễn một vở kịch. Nếu đã muốn chơi thì đừng trách người ta có độc ác hay không, vì chúng ta cũng đâu có hiền lành gì”.
“Biết trước thì đã đặt cho nó vé máy bay sáng nay rồi”, Bạch Ánh An hậm hực nói.
“Trên đời này chuyện gì cũng biết trước thì còn nói gì nữa?”, Hứa Nhã Dung quay đầu vỗ nhẹ vai cô ta: “Không sao, chúng ta lại đợi cơ hội lần sau là được mà”.
“Lại đợi nữa á?”, Bạch Ánh An bực mình.
“Nếu không thì biết làm thế nào?’, Hứa Nhã Dung lườm cô ta một cái: “Đã bảo với con bao nhiêu lần rồi, cứ sốt ruột vội vàng thì không làm nên chuyện đâu, với lại đây là chuyện lớn như vậy. Với cái tính cách nóng vội của con, kể cả cho con vào nhà Nam Cung rồi cũng không biết ở được mấy ngày nữa”.
Bị mẹ mình dạy cho một tràng, Bạch Ánh An cuối cùng cũng im miệng lại.
Ngồi trên xe Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên tìm mãi vẫn không tìm được tư thế nào ngồi thoải mái nhất, cứ như thể trên ghế có vật gì vậy, ngồi thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.
Cô nhìn trộm Nam Cung Thiên Ân một cái, rồi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi anh ôm cô từ phía sau, cả nụ hôn trên gáy cô nữa, vì sao anh lại làm như vậy? Vì sao nhỉ?
Bàn tay bất giác đưa lên sờ phần cổ mà anh vừa hôn, cô hít nhẹ một hơi, người đàn ông này đúng là khiến người ta ngày càng khó đoán.
Nam Cung Thiên Ân như thể cảm nhận được người cô không được thoải mái, nghiêng đầu sang nhìn cô: “Cô đang sợ gì thế? Cái dũng khí nhảy cầu vừa rồi đâu?”
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêng đầu bình thản của anh nói: “Tôi sợ sống còn khổ hơn là chết”.
Nam Cung Thiên Ân nhếch miệng nói: “Nếu cô một mực đòi sinh đứa bé này ra, thì đúng là sống còn khổ hơn chết đấy”.
Bạch Tinh Nhiên cười khổ, cô sợ không phải là điều này.
Không chờ cho cô nói tiếp, xe đã về đến căn biệt thự nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên tự giác ngồi thẳng lên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Cô không biết Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có lừa cô không, kể cả Nam Cung Thiên Ân đã đồng ý, vậy thì lão phu nhân thì sao? Làm sao để thoát được ải của lão phu nhân cũng là cả vấn đề.
Nỗi sợ hãi trong lòng khiến cô vẫn giữ nguyên tư thế bất động cho dù xe đã dừng hẳn, và cô không hề có ý định mở của xuống xe.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn cô, nhìn ra được sự hoảng sợ rõ rệt trong mắt cô, nhưng anh chỉ nhả ra hai chữ như kiểu mệnh lệnh: “Xuống xe.”
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng động đậy, đành đẩy cửa rồi xuống, đi theo sau anh về phòng ngủ.