"Bà nội, chị dâu nói rồi, chị ay nói dôi bà la VI y tot và bất đắc dĩ thôi, không phải cố ý".
"Đúng đấy bà nội", Thấm Tâm cũng đứng bên cạnh phối hợp:
"Đêm hôm rồi bà định đuổi chị dâu đi đâu?”.
Lão phu nhân đã tức đến phát điên rồi, sự thất vọng và tức giận trong lòng khiến bà ta nghe không lọt tai lời an ủi của bất kỳ ai, vẫn thở hổn hển gào lên:
"Ai còn nói thêm câu nào thì cút luôn ra khỏi nhà Nam Cung với nó!".
Lão phu nhân gào lên câu đó, Thẩm Tâm và Phác Luyến Dao cũng không dám ho he nữa.
Bạch Tinh Nhiên biết bản thân lúc này nói gì cũng vô dụng, nhưng cô vẫn muốn giải thích:
"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu thực sự không cố ý, lần sau cháu sẽ không ... .”.
"Lần sau? Sẽ chẳng còn lần sau nào nữa!", lão phu nhân bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống cô:
"Bạch Ánh An cô nghe tôi nói đây, ngay từ đầu tôi đã không coi trọng cô, không thích cô rồi, nếu không phải Thiên An giữ cô lại thì tôi đã đuối cô đi lâu rồi.
"Cút! Cút đi cho tôi!", lão phu nhân tức giận quay sang chị Hà:
"Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ vào lôi người này ra cho tôi!".
Chị Hà nhìn Bạch Tinh Nhiên với vẻ mặt quật cường trên giường, gật đầu đi ra ngoài cửa.
Trong phòng im lặng một lúc, hai thanh niên bảo vệ nhanh chóng đi vào, hai người nhìn xung quanh rồi đi về phía giường, thô lỗ kéo Bạch Tinh Nhiên từ trên giường xuống.
Bạch Tinh Nhiên hất tay bọn họ ra, tức giận nói:
"Tôi sẽ tự đi", nói xong quay sang lão phu nhân, nhìn bà ta nói:
"Bà nội, lừa gạt bà là cháu không đúng, nhưng cháu đã giải thích rồi cũng xin lỗi rồi, cháu thật sự không có ác ý, bà nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”.
"Ném nó ra ngoài cho tôi!", lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng tuyệt vọng.
Hai bảo vệ túm lấy cánh tay cô đi ra ngoài cửa, sau khi ra ngoài phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên bỗng dừng bước, nhìn phòng ngủ đối diện có Nam Cung Thiên Ân đang ngủ yên tĩnh, trong lòng bỗng nhói lên cảm giác không nỡ.
Cô cuối cùng đã tự do rồi không phải sao? Tại sao còn lưu luyến anh? Còn chưa kịp nhìn Nam Cun Thiên Ân trên giường được bao lâu, Bạch Tinh Nhiên liền bị hai bảo vệ kéo xuống nhà.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi, Phác Luyến Dao mới dè dặt an ủi lão phu nhân:
"Bà nội, chị dâu lừa bà là không đúng, nhưng chị ấy nhất định là có nỗi khổ riêng.
Có thế là vì bà cứ luôn không thích chị ấy, cho nên chị ấy mới nói dối là mình có thai thế bà thay đổi thái độ với chị ấy, thực sự là không có ác ý mà".
"Thế mà không có ác ý?”, lão phu nhân nghe cô ta nói như thế càng tức giận:
"Đế có chỗ đứng trong nhà Nam Cung mà có thể nói ra những lời dối trá đó, hại bà vui mừng biết bao ngày, còn liên tục chạy tới miếu cầu phúc cho đứa bé, cuối cùng nó lại bảo bà mang thai là giả, bà ... .”.
Lão phu nhân mắng một hồi nước mắt bỗng lăn xuống, vô cùng thất vọng và đau lòng.
Phác Luyến Dao đi tới, vỗ vào mu bàn tay bà ta:
''Bà nội, bà đừng khóc, chị dâu còn trẻ sớm muộn sẽ có thôi, cứ cho chị ấy thêm thời gian".
"Còn nhắc nó với bà à!", lão phu nhân đấy tay cô ta ra.
Thẩm Tâm dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa, sau đó đỡ cánh tay lão phu nhân nói:
''Bà nội, cháu dìu bà về phòng nghỉ ngơi".
"Đúng rồi, mau dìu bà về phòng nghỉ ngơi đi", Phác Luyến Dao nói.
Lão phu nhân lau nước mắt trên mặt, sau khi đi sang phòng Nam Cung Thiên Ân xem xét, mới đi cùng Thấm Tâm và chị Hà về phòng mình.
"Tôi thấy khó lắm!".
Trong tiếng bình luận không hề kiêng dè của hai người bảo vệ, Bạch Tinh Nhiên cố gắng động viên cơ thể yếu ớt của mình từng bước tiến về phía trước.
Đêm hôm thế này cô không biết mình nên đi về đâu, trên người mặc bộ đồ ngủ không có điện thoại không có tiền, đến cả một người đế cầu cứu cũng không có, mà nhà Nam Cung thì lại ở cái nơi hoang vu vắng vẻ, bất luận là đi vào thành phố hay đi đến nhà Diêu Mỹ cũng không thế.
Đêm tháng chín khá là lạnh, gió thổi vào người cô, cô bất giác rùng mình, ôm chặt bộ đồ ngủ trên người.
Hai bên đường là cây xanh, đèn đường mờ ảo, tĩnh mịch không một bóng người.
Cô đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước bị lão ăn mày tấn công, cơ thể bất giác rùng mình, nếu như lần này lại gặp phải, sẽ không có Nam Cung Thiên Ân bất ngờ tới cứu cô nữa! Cô càng nghĩ càng sợ, càng đi càng nhanh, cuối cùng không kìm được mà chạy.
Chạy được một hồi, lúc cô chuấn bị chạy sang đường, suýt thì đâm phải một chiếc xe sang trọng đang lái tới.
Chiếc xe đi cực kỳ chậm, gần như không thế gây nguy hiếm đến tính mạng, nhưng là tự cô đâm vào xe của người ta.
Cô ngây người, vội vàng chạy tới khom lưng xin lỗi người đàn ông đang ngôi ớ ghế lái.
Chiếc xe gần như cố ý dừng lại vì cô vậy, dừng lại đúng trước mặt cô, lái xe không những không nổi giận, còn lễ phép gọi cô một tiếng "Bạch tiếu thư", sau đó xuống xe mở cửa ghế đằng sau.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn anh ta rồi hỏi:
"Xin lỗi ... anh nhận nhầm người rồi".
Điêu đâu tiên cô nghĩ đen là đôi phương nhất định là bạn của Bạch Ánh An, cũng chí có Bạch Ánh An mới có thế quen biết mấy công tử nhà giàu thế này, đúng lúc cô định quay đầu rời đi, thì một người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa ghế sau, nói với cô:
"Bạch tiếu thư, còn nhớ tôi không?”.
Bạch Tinh Nhiên lại quay đầu lại, quan sát người đàn ông ngồi ghế sau, phát hiện ra anh ấy trông hơi quen, có điều vì ánh sáng lờ mờ nên cô nhất thời không nhận ra.
"Bạch tiểu thư quả nhiên là người hay quên", trong giọng người đàn ông đó ánh lên vẻ thất vọng, nói:
"Tôi là Kiều Phong, là em trai của Kiều Tư Hằng, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở nhà họ Kiều".
Nghe anh ấy nói như vậy, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhớ ra, cô bừng tính "à" một tiếng:
"Hóa ra là anh, tôi nhớ ra rồi, em chồng của Tô Tích".
"Đúng rồi", Kiều Phong gật dầu, rồi nhìn cô:
"Muộn như vậy rồi Bạch tiếu thư ... còn đi đâu?”.
"Ặc ... .”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bản thân, đồ ngủ dép lê, thật là mất mặt quá đi mất.
Cô ngại ngùng cười, rồi nói với anh:
"Hay anh chở tôi một chuyến?”.
Mặc dù Tô Tích mô tả cậu em này rất đáng sợ, nhưng giờ ngoài cầu cứu anh ấy ra, cô cũng không còn cách nào khác.
Chỗ này cách thành phố xa như vậy, cô có đi bộ đến sáng cũng không tới nơi.
"Lên xe đi", Kiều Phong nói với cô.
"Cảm ơn", Bạch Tinh Nhiên không buồn nghĩ cúi người chui vào trong.
Chiếc xe khởi động, Bạch Tinh Nhiên ngồi tựa vào cửa xe, không dám đưa mắt nhìn sang Kiều Phong ngồi bên cạnh, một lúc sau mới quay đầu nhìn sang.
Cô quay đầu sang, phát hiện thấy Kiều Phong đang nhìn mình, mặt càng nóng bừng lên.
Kiều Phong nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Không kế chút sao?”.
Bạch Tinh Nhiên đáp:
"Xin lỗi, tôi ... .”.
"Không sao, không kể cũng được".
"Cảm ơn", Bạch Tinh Nhiên thực sự không biết nên giải thích với anh ấy tình hình của mình như thế nào, dù sao anh ấy đối với cô cũng chí là người lạ, vẫn chưa đến mức có thế tâm sự qua lại.
Cô im lặng một lúc, rồi lại quay sang nhìn anh ấy:
"Có thế mượn điện thoại của anh dùng một lúc không?”.
"Được", lúc Kiều Phong đưa điện thoại cho cô còn nói:
"Chị dâu tôi hôm nay ở chung cư, cô có thế đến đó trú tạm".
"Cảm ơn, đế tôi gọi cho cô ấy", Bạch Tinh Nhiên dùng điện thoại của Kiều Phong gọi vào số Tô Tích, điều khiến cô vui mừng là vừa hay tối nay Tô Tích ở chung cư.
Nói chuyện đơn giản với Tô Tích vài câu, Bạch Tinh Nhiên trả điện thoại cho Kiều Phong:
"Tô Tích nói muốn nói với anh vài câu".
Kiều Phong nhận lấy điện thoại, nghe một lúc thì cúp máy, sau đó quay đầu sang nói với Bạch Tinh Nhiên:
"Chị dâu tôi bảo tôi đưa cô đến chung cư chỗ chị ấy".
"Cảm ơn, phiền anh rồi", Bạch Tinh Nhiên nhìn Kiều Phong, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện chiếu vào mặt anh, đẹp trai ấm áp, không hề có vẻ cau có khó gần như Tô Tích nói.
Kiều Phong đưa tay lên xoa xoa mặt, cười nhẹ:
"Sao thế? Thấy tôi quen quen à?”.
"Không, không phải ... .”, Bạch Tinh Nhiên cúi xuống không nhìn nữa.