Chương 260: Suýt bị lộ (4)
Bạch Tinh Nhiên bị lời chất vấn của anh làm cho ả khẩu không nói được gì, ban nãy chỉ lo bỏ trốn, quên luôn cả việc diễn kịch. Lần này bị anh bắt thóp, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tôi…, Bạch Tinh Nhiên cuống quýt giằng tay anh ra, nói: “Thiên Ân thiếu gia, chúng ta để hôm khác được không? Hôm nay không tiện, tôi… mẹ và em trai tôi ở nhà”.
Nam Cung Thiên Ân cười giễu cợt: “Chẳng phải cô biết mật khẩu nhà tôi sao?”.
“Đừng làm ồn nữa, ngộ nhỡ mẹ tôi nhìn thấy thì không hay đâu, Thiên Ân thiếu gia mau về đi”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đẩy anh về phía tường chắn ban công, nhưng rồi lại kéo lại: “Không, như này quá nguy hiểm, anh đi đăng cửa chính đi”.
Nói rồi cô kéo Nam Cung Thiên Ân ra phía cửa chính, nhưng Nam Cung Thiên Ân không chịu đi theo cô, hơn nữa còn nhìn cô chăm chăm, trong giây phút đó, anh đột nhiên có cảm giác người phụ nữ ở trước mắt mới là vợ anh.
Anh tay túm lấy cổ tay sau tay
Bạch Tinh Nhiên động tác của anh làm cho hết hồn, vội vàng giơ mặt Nam Cung Thiên Ân một cái thật đau, đánh anh về phía tường chắn ban công, tức giận nói: Cung Thiên Ân, cuộc anh muốn làm gì? Anh thật sự nghĩ Bạch Tinh Nhiên tôi không có anh thì không sống được à? Tối hôm đó lúc tôi lấy hết dũng khí dâng bản thân mình đến tận cửa nhà anh, chỉ một câu cút đi’ của anh đã hất cả thể diện của tôi ra ngoài. Bây giờ không có thì lại muốn, nên chạy đến tìm tôi? Nói cho anh biết Bạch Tinh Nhiên tôi chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, chứ không phải gái điểm mà anh gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi!”.
Bạch Tinh Nhiên mắng một hơi xong, giơ tay chỉ về phía bức tường bên kia: “Câu cho tôi không chỉ mình anh có cách nói đâu, tôi cũng có! Cút
Nam Cung Thiên Ân bị lời mắng của cô làm cho dần tỉnh táo.
Anh âm thầm lại, thực sự không hiểu tại sao bản thân lại lỗ mãng đến mức đi một cô hơn nữa còn coi người phụ nữ ác độc này thành vợ mình. Vì cô hát mấy bài hát, kể một câu chuyện sao?
Bạch Tinh Nhiên tối nay thực sự khác so với ấn tượng của anh, lẽ nào đây là hai mặt của một con người sao? Giống như Bạch Ảnh An?
“Xin lỗi… con tôi đã rời xa tôi rồi, trong lòng tôi rất buồn”, anh nhẽ nhàng thốt ra một câu, trong giọng nói chứa đầy sự sa sút tinh thần.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh đột nhiên lại hạ mình xin lỗi, càng không ngờ anh sẽ nhắc đứa bé với mình, trong lòng cô thương xót, rất muốn đi lên ôm lấy anh, an ủi anh vài câu. Nhưng cô không thể làm như vậy, điều cô có thể làm chỉ là tiếp tục giữ vẻ mặt hầm hầm nói: “Tôi biết, tôi nghe mẹ tôi nói rồi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi và Bạch Ảnh An đời này không đội trời chung.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, quay người định rời đi, Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh đi cửa chính đi, anh mà ngã chết tôi lại phải chịu trách nhiệm, tôi sắp kết hôn rồi, không muốn trước hôn lễ bị phá đảm đâu”.
Nam Cung Thiên Ân đưa mắt lên nhìn lướt cô một cái, cất bước đi về phía cửa chính.
Cuối cùng anh cũng đi rồi, hơn nữa là đi đẳng cửa chính, Bạch Tinh Nhiên đóng cửa xong thì uể oải thở dài một hơi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô đưa cổ tay lên, vết rằng cần trên đó bị cô lấy tay áo che đi, may mà ban nãy cô phản ứng kịp thời, nếu không đã bị Nam Cung Thiên Ân phát hiện rồi.
Cô không thể tưởng tượng nổi, nếu như lúc này bị Nam Cung Thiên Ân phát hiện ra thân phận thì cảnh tượng sẽ như thế nào, những việc như thế cô trước giờ chưa từng dám tưởng tượng ra.
Cô khóa cửa cẩn thận rồi xoay người thì nhìn thấy Chu Tuệ đang đứng ở đăng sau, cô ngây ra một lúc, rồi chỉ về phía cửa “Anh ấy uống say rồi, nhảy từ ban công sang đây, con đã đuổi anh ấy đi rồi”.
Chu Tuệ nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn cô chấm chấm, kinh ngạc hỏi: “Vừa nãy cậu ta nói gì? Con trai cậu ta chết rồi?”,
Hóa ra bị bà ấy nghe thấy rồi, Bạch Tinh Nhiên buồn bã gật đầu, rời bước đi về phòng.
Chu Tuệ nhìn bóng lưng Bạch Tinh Nhiên rời đi, cuối cùng đã hiểu, hóa ra đây là lý do cô buồn bã cả ngày hôm nay
Nam Cung Thiên Ân cả đêm không về, Bạch Ảnh An không nhịn được lại bắt đầu lo lắng, sáng sớm ra đã gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân
Lúc cô ta gọi điện đến, anh đang chạy bộ xả stress trên máy chạy bộ ngoài ban công, nhìn thấy số điện thoại, anh do dự một lúc mới nghe máy
Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức truyền đến giọng nói quan tâm của Bạch Ảnh An: “Đại thiếu gia, tối qua anh đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại?”,
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, nói: “Anh đi công tác, mấy hôm tới sẽ không về đâu.
“Thế bao giờ anh mới về”.
Tạm thời chưa biết, em ở nhà cứ nghi ngợi cho tốt đi”
“Ừm, vậy anh chú ý giữ sức khỏe, đừng làm mệt quá giong Bạch Ảnh An đầy vẻ lưu luyến: “Em chờ anh về.”
“Ừ, cúp máy đây”, Nam Cung Thiên Ân cúp máy.
Nhìn thấy màn hình điện thoại đã tắt, Nam Cung Thiên Ân bất giác quay đầu nhìn sang nhà bên cạnh, lúc này đột nhiên lại nhớ đến người phụ nữ nhà bên.
Bạch Tinh Nhiên núp ở sau cửa sổ sát đất nghe ngóng, vừa hay nghe được mấy lời nói dối này, không ngờ anh lại một mình trốn ở đây, đến cả Bạch Ảnh An cũng không biết.
Anh đang muốn bế quan tỏa cảng sao? Sự ra đi của đứa bé khiến anh bị đả kích mạnh đến vậy?
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên thấy tự trách, lúc đó nếu như không phải cô cố chấp muốn sinh đứa bé ra, hay là không cầu xin người đàn ông thần bí đó tráo em bé, Nam Cung Thiên Ân sẽ không phải chịu những đau khổ như hôm nay.
“Chị, chị ở đây làm gì thế?”, Tiểu Ý vừa ngủ dậy mơ mơ màng màng hỏi một câu.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo cậu bé lại, chỉ về phía nhà bên cạnh nói: “Tâm trạng chủ nhà bên cạnh không tốt, em sang chơi với chú ấy được không?”.
“Chú?”, Tiểu Ý đi ra ngoài ban công, lúc cậu bé nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ở nhà bên đang mặc đô tập thể dục, lập tức vui mừng reo lên: “Chú ơi! Chủ đến lúc nào thế?”.
Nam Cung Thiên Ân nghe thấy tiếng của cậu bé, quay lại cười nhẹ với cậu bé: “Tối qua”.
“Thế chủ chắc chắn là vẫn chưa ăn sáng đúng không? Cháu có thể mang đồ ăn sáng cho chủ không? Cháu có thể sang bên đó chơi không? À, cái mà chú đang đứng lên là cái gì thế a? Nhìn hay quá”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cháu sang đây đi”.
“Cảm ơn chủ”, Tiểu Ý vui mừng quay người chạy ra cửa.
“Đợi đã, Tiểu Ý”, Bạch Tinh Nhiên kéo cậu bé lại, dúi vào tay cậu bé một khay đồ ăn: “Đây là bữa sáng của hai chú cháu, em ở bên đó ăn cùng chủ nhé, nhớ giao hẹn lúc trước của chúng ta đẩy. Còn nữa, cải chú ý đang đứng lên gọi là máy chạy bộ, đừng tỏ ra là không biết gì thế, nhưng mà em không được nghịch đầu biết chưa?”.
“Em biết rồi” Tiểu Ý nhận lấy khay lớn đồ ăn rồi đi ra cửa.
Tiểu Ý đi đến cửa nhà Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc Nam Cung Thiên Ân ra mở cửa, nhìn thấy khay đồ ăn lớn trong tay Tiểu Ý, kinh ngạc hỏi: “Cháu mang cho chú đồ ăn sáng thật đấy à?”.
“Vâng ạ, chú ơi sau này ngày nào cháu cũng mang đồ ăn sáng cho chú”, Tiểu Ý sau khi đặt khay đồ ăn lên bàn, lập tức chạy ra xem chiếc máy chạy bộ mà cậu chưa thấy bao giờ.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy cậu bé thích thú say mê, giơ tay ra bật lên, sau đó chỉ vào băng chạy: “Cái này dùng để rèn luyện cơ thể, có muốn lên thử không?”.
Tiểu Ý ngồi xổm xuống, đưa tay ra cẩn thận chạm vào chiếc băng chạy đang chuyển động, lắc đầu: “Cháu không được vận động mạnh.
“Tại sao?” Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Bởi vì cháu bị bệnh tim bẩm sinh.
“Bệnh tim bẩm sinh?”, Nam Cung Thiên Ân sững sờ, cụm từ quen thuộc này trong chớp mặt như kim đâm vào tìm anh, đau nhói.
Con của anh là vì căn bệnh này mà mất mạng, nên giờ đây nó đã trở thành nỗi đau trong lòng anh.
“Vâng ạ, chị nói nếu như cháu vận động mạnh sẽ có nguy cơ phát bệnh”, Tiểu Ý đứng dậy, nói với Nam Cung Thiên Ân “Chú ơi, chú tắt nó đi.
Nam Cung Thiên Ân tắt nguồn của máy chạy bộ, cùng Tiểu Ý đi vào trong phòng.
Tiểu Ý hiểu chuyện đi đến bên bàn trà, lấy sandwich, bánh mì gối và sữa trong khay đồ ăn ra, nói với Nam Cung Thiên Ân: “Chú ơi, sandwich này là chị cháu làm đấy, ngon lắm”.
Nam Cung Thiên Ân cầm lấy một cái bánh sandwich cần một miếng, khẩu vị khá vừa miệng, nhưng vẫn kém xa so với mua ngoài. Anh quan sát Tiểu Ý đang uống sữa, tò mò hỏi: “Bình thường đều là chị chăm sóc cháu à?”.
“Vâng ạ, chị rất thương yêu châu”.
“Vậy những năm qua luôn ở cùng châu sao?”.
Tiểu Ý lặc đầu: “Không phải ạ, lúc trước cháu và mẹ cháu sống ở nước ngoài chị và anh rể ở Châu Thành”.
“Chị và anh rể cháu sắp kết hôn rồi à?”.
“Vâng, anh rể cũng rất thương cháu, Tiểu Ý cười đắc ý, sau đó quan sát anh hỏi: “Ơ, người nhà chú đâu? Tại sao cháu trước giờ không nhìn thấy người nhà của chú?”.
“Người nhà của chú..” Nam Cung Thiên Ân cười: “Bọn họ không sống ở đây”.