"Vừa nhìn đã biết là cậu ấm mang cả đống tiền mở chơi".
"Ha, ha, có lẽ thế", Bạch Tinh Nhiên nhìn biếu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân, may mà anh không biết công ty này là do Lâm An Nam mở, nếu không thì chắc chắn lại hiếu nhầm cô.
Cô vươn tay cầm lại điện thoại, nói:
"Được rồi, ngủ sớm đi".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, ôm cô nằm vào chăn.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ việc mình lo lắng lại xảy ra sớm đến vậy,
khi cô nhìn thấy bóng dáng Lâm An Nam xuất hiện trước mặt mình thì kinh ngạc đến mức gần như không thốt nên lời.
Không ngờ anh ta lại về nước rồi, không ngờ lại về nước thật rồi!
"Chẳng lẽ giờ trong lòng, trong mắt em chí có anh ta sao?
Dù gì anh cũng từng cứu em, nhưng đến cả cơ hội uống cốc cà phê với em cũng không có ư?
Bạch Tinh Nhiên, em cứ phải tuyệt tình như vậy mới được sao?
Em phải biết là em càng tuyệt tình thì anh càng không cam lòng".
"Em....” Bạch Tinh Nhiên bị anh ta nói cho câm nín.
Lâm An Nam tiếp tục chất vấn:
"Tại sao em lại tránh anh như tránh rắn độc thế?
Chẳng lẽ em cứ phải ép anh lôi em vào quán cà phê trước mặt mọi người sao?".
Bạch Tinh Nhiên không đáp lại được, nhưng Lâm An Nam lại kéo cổ tay cô chuyến hướng đi của cô, chí vào cửa hàng đá quý gần đó:
"Nhớ lúc chúng ta chọn nhẫn cưới ở đây em đã nói gì với anh không? Nhớ trước đêm tổ chức lễ cưới em đã nói gì với anh không? Những việc này em
quên hết rồi sao?".
"Đúng, em quên hết rồi, quên hết lâu rồi", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:
"Cho nên xin anh tha cho em đi được không? Chúng ta cũng đến lúc phải chấm dứt rồi".
Lâm An Nam nhìn chằm chằm cô nản lòng thở dài, gật đầu:
"Được, em muốn chấm dứt với anh đúng không? Đi vào với anh, anh cho em chấm dứt".
Nói xong, anh ta xoay người đi vào quán cà phê ở bên cạnh.
Bạch Tinh Nhiên do dự có nên vào theo anh ta không, trong lòng đương nhiên không muốn vào, nhưng cô lại thực sự muốn chấm dứt hẳn hoi, quá muốn kết thúc quan hệ lằng nhằng kiểu này với Lâm An Nam.
Đắn đo mãi, cuối cùng cô vẫn theo vào quán cà phê.
Quán cà phê trong trung tâm thương mại là kiểu không gian mở, mặc dù hai người chọn chỗ trong góc, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, cảm giác không hề an toàn.
Cô cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, giảm bớt một chút sự bất an trong lòng nói:
"Anh có gì thì nói mau đi, em còn có việc phải
Lâm An Nam nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, cười tự giễu:
"Từ bao giờ đến cả việc ngồi với anh mà em cũng như đang vụng trộm thế?".
"An Nam, em xin anh đó, đừng thế
nữa được không?", Bạch Tinh Nhiên ngoảnh dầu nhìn xung quanh, không biết tại sao, cô cứ có cảm giác xung quanh hình như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác này từ lúc gặp Lâm An Nam đã bắt đầu có.
"Đừng thế nào?".
"Đừng liên lạc với em nữa, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, em đã kết hôn với Nam Cung Thiên Ân, hơn nữa bọn em không định ly hôn".
"Tinh Nhiên, em căn bản không phải người Nam Cung Thiên Ân muốn tìm, chẳng lẽ đến cả điều này mà em cũng không biết?", Lâm An Nam lắc đầu:
"Em và anh ta sẽ không có kết quả đâu, lần trước là Bạch Ánh An, lần này là người tình định mệnh của anh ta, là lão phu nhân, em cảm thấy lần
này Nam Cung Thiên Ân còn có thế nắm đươc toàn cuc như lần trước sao?".
Lời thế này Bạch Tinh Nhiên nghe nhiều rồi, cũng nghe chán rồi.
Cô bất lực nói:
"Dù tương lai xảy ra chuyện gì, nhưng giờ em và Nam Cung Thiên Ân sẽ không chia tay, bọn em sẽ cố hết sức, sẽ nỗ lực, cho nên xin anh đừng nói trước những lời này với em được không?".
Lâm An Nam nổi giận rồi:
"Sao em lại không chịu nghe lời khuyên vậy chứ? Cứ phải đợi đến khi sắp chết mới hối hân sao?".
"Lâm An Nam!", Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế:
"Anh nói sẽ cho em một cái kết em mới vào cùng anh, nhưng thái độ của anh vẫn vậy, vẫn khiến người ta bực mình, nếu đã thế thì chẳng có gì đế nói nữa, em về đây....”
Nói xong, Bạch Tinh Nhiên xoay người đi ra cửa quán cà phê.
Đến tận khi ra khỏi quán cà phê, phát hiện Lâm An Nam không đuổi theo, cô mới thở phào.
Song không đợi cô ra khỏi cửa trung tâm thương mại, điện thoại trong túi đã reo.
Cô tưởng là Lâm An Nam gọi, bịt chặt túi tăng tốc, định dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi trung tâm thương mại.
Mà lúc này, Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia điện thoại vừa dùng ngón cái trượt xem ảnh trên màn hình, vừa tiếp tục dùng máy bàn gọi vào số của Bạch Tinh Nhiên.
Tổng cộng có ba bức ảnh, một bức là Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam nhìn nhau ở cửa quán cà phê, một bức là hai người ngồi ở góc quán cà phê, một bức khác là Lâm An Nam kéo cổ tay Bạch Tinh Nhiên.
Dù là bức nào, lúc này cũng có thể khiến mắt anh nhức nhối đau đớn, đỏ ngầu, khiến ngọn lửa giận của anh bùng lên ngùn ngụt, mà lúc này điện thoại của Bạch Tinh Nhiên gọi kiểu gì cũng không nhấc máy.
Anh tức đến mức đập luôn điện thoại, khiến trợ lý Nhan ở bên cạnh giật nảy.
"Thiên Ân thiếu gia... anh không
sao chứ?", trợ lý Nhan nhìn chằm chằm anh dè dặt hỏi.
Mặc dù cô ấy không biết có chuyện gì, nhưng có thế khiến Nam Cung Thiên Ân tức đến mất kiểm soát thế, ngoài Bạch Tinh Nhiên thì không có người thứ hai.
"Anh đang gọi điện cho thiếu phu nhân à? Giờ là thời gian tan ca có lẽ cô ấy đang lái xe không tiện nghe máy, anh đợi lát nữa rồi gọi lại đi....” không đợi cô ấy nói hết, Nam Cung Thiên Ân đã bỏ đi như một cơn gió.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân lên xe thì lái thẳng về phía Hoa Mậu.
Trưa nay lúc ăn cơm, Bạch Tinh Nhiên chê áo sơ mi của anh xấu, còn nói muốn đích thân đến Hoa Mâu
xe thì lái thẳng về phía Hoa Mậu.
Trưa nay lúc ăn cơm, Bạch Tinh Nhiên chê áo sơ mi của anh xấu, còn nói muốn đích thân đến Hoa Mậu mua áo sơ mi cho anh sau khi tan làm.
Anh không biết có phải cô ở quán cà phê trong Hoa Mậu không, nhưng anh vẫn đi thẳng đến đó.
Song, anh tìm một vòng trong quán cà phê mà chẳng tìm thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên.
Sau khi ra khỏi Hoa Mậu Bạch
Tinh Nhiên bèn về thẳng nhà, về đến
nhà quẳng túi xách lên sofa rồi lấy đồ
ngủ vào phòng tắm tắm rửa, cách
cánh cửa cô vẫn có thế nghe được
tiếng điện thoại reo.
Cô bực hết cả mình, vùi đầu vào trong dòng nước dưới vòi hoa sen.