Chương 308: Lừa gạt chính là lừa gạt (1)
Bạch Ánh An đi ra khỏi nhà Hà Linh, thất tha thất thểu đi ra khỏi cửa của khu nhà.
Trong đầu cô ta vẫn nhớ lại những lời ban nãy Hà Linh nói, Hà Linh dùng giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa vô tội nói với cô ta: “Chị họ, thật không phải nhà em không muốn cưu mang chị, mà là không thế, trợ lý của Nam Cung Thiên Ân vừa chuyến lời, ai cưu mang chị, kết cục sẽ giống với nhà họ Bạch”.
Hà Linh cảm thấy có lỗi với cô ta, thế là chạy vào trong phòng lấy ra một xấp tiền, dúi vào tay cô ta nói: “Chị họ, chị cầm lấy chỗ tiền này đi thuê nhà đi, sau đó tìm một công việc thuê nhà đi, sau đó tìm một công việc mà sống qua ngày”.
Hà Linh là em họ ruột của cô ta, mẹ của Hà Linh là dì ruột của cô ta, mà cũng tránh cô ta như tránh tà vậy, còn ai dám cưu mang cô ta đây? Ba triệu tệ bố cô ta đế lại đã dùng hết đế chạy chọt rồi, nhưng đến gặp cũng chẳng gặp được mẹ một lần, nói gì đến bảo lãnh cho bà ta ra.
Hóa ra đây mới là sự trừng phạt của Nam Cung Thiên Ân dành cho cô ta, giống như anh nói, sẽ khiến cô ta sống còn đau khổ hơn là chết.
Cô ta đưa tay lên lau nước mắt, nắm chặt chỗ tiền trong tay, bước nhanh ra khỏi khu nhà ở của Hà Linh.
Cô ta vừa ra khỏi cổng của khu nhà, thì bất ngờ nhìn thấy Phác Luyến Dao đang đứng cạnh một cái xe ô tô màu đỏ, lúc này Phác Luyến Dao đã khỏe mạnh ra viện rồi, có điều chân vẫn đang bó bột, phải ngồi xe lăn.
Nếu như đổi lại là một tuần trước, Bạch Ánh An sẽ đi tới sỉ nhục cô ta một trận tơi bời, nhưng hôm nay đã khác rồi, hôm nay cô ta thê thảm đến mức không thế nhìn mặt ai, mà Phác Luyến Dao rõ ràng là đang cố ý chờ cô ta.
Cô ta xoay hướng bước chân, giả vờ như không nhìn thấy định đi sang hướng khác.
“Chị dâu”, Phác Luyến Dao gọi cô ta lại.
Bất lực, cô ta đành quay người lại, Bạch Ánh An khẽ cười: “Luyến Dao, sao em lại đến đây?” “Em đến đây đi dạo thôi”, Phác Luyến Dao điều khiến xe lăn đi về phía cô ta, quan sát cô ta vẻ mặt quan tâm nói: “Em nghe nói chị và anh họ muốn ly hôn, là chuyện gì thế? Anh họ em bắt nạt chị à?” “Không đâu”.
“Không có là sao? Lẽ nào bọn họ lừa em à? Chị và anh họ vẫn rất tốt ạ? vẫn sẽ sống tiếp với nhau chứ?” Phác Luyến Dao ép dần sát vào cô ta, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần lộ rõ.
Bạch Ánh An nhìn thấy nụ cười không mấy tốt đẹp trên mặt cô ta, thì thăm dò lại: “Chẳng phải em mất trí nhớ rồi sao?” “Đâu có đâu”, Phác Luyến Dao xua xua tay: “Sao em có thế mất trí nhớ được, lần trước là trêu chị thôi, chuyến du lịch Liễu Thành đáng nhớ như vậy, sao em có thế quên chứ?” Hóa ra là giả vờ! Bạch Ánh An cắn răng, thảo nào cô ta lại đến đây chặn đường mình.
Cô ta im lặng một lúc, rồi buông mắt nhìn xuống đôi chân bị gãy của Phác Luyến Dao, cười khanh khách nói: “Nghe nói chân của em sau này không khỏi được nữa, không phải là thật chứ?” Dù gì cũng thân bại danh liệt rồi, cô ta chỉ có thể dùng cách này để đổi lại chút thể diện cho mình thôi.
Quả nhiên, cô ta vừa nói vậy thì sắc mặt của Phác Luyến Dao lập tức trở nên không tốt, có điều cũng ngay lập tức trở về bình thường, cười nói: “Không sao, chí cần Thấm Khác không chê em là được, bà nội cũng an ủi em nói sau này sẽ thuê thêm cho em hai người giúp việc, nhất định sẽ không đế em vì đôi chân này mà chịu thiệt thòi đâu”.
“Ngược lại chị đó, chị dâu họ”, Phác Luyến Dao dừng lại một lúc, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn: “Nhà mẹ đẻ mất rồi, nhà Nam Cung cũng không về được nữa, chị phải làm sao đây?” Cô ta quả nhiên là cố tình đến đây đế chế giễu mình, Bạch Ánh An nắm chặt hai tay, lạnh giọng phản kích một câu: “Vần tốt hơn một người tàn phế”.
Nói xong, không cho cô ta cơ hội tiếp tục mía mai mình, Bạch Ánh An quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, bạch Ánh An đột nhiên dừng bước, quay người lại nhìn cô ta: “Tôi rất tò mò, Phác tiểu thư tốn công tốn sức đối phó với tôi như vậy là vì điều gì? Chí là đế lấy lòng Nam Cung Thiên Ân thôi sao, hay là còn có mục đích nào khác không thế cho ai biết?” Cô ta vẫn luôn băn khoăn vấn đề này, hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra.
Mặc dù cô ta biết Phác Luyến Dao chưa chắc sẽ nói thật với mình, nhưng nếu hôm nay không hỏi, sau này chắc sẽ chẳng còn cơ hội đế hỏi nữa.
Phác Luyến Dao nhìn cô ta, rồi cười nhẹ: “Vậy chị nghĩ tôi nên làm thế nào? Trơ mắt nhìn hai chị em nhà chị đùa giỡn với Thiên Ân thiếu gia như một kẻ ngốc à? Chị phải biết, tôi là vợ chưa cưới của Thấm Khác, cũng một nửa là người nhà Nam Cung, bảo vệ nhà Nam Cung không chí là trách nhiệm của Thấm Khác, mà cũng là của tôi nữa .
“Hừ, chỉ là vì thế thôi à? Tôi không tin đâu”, Bạch Ánh An khinh thường.
“Tôi cũng không tin là chị tin”.
“Có điều, bất luận là cô có mục đích gì … .” Bạch Ánh An buông mắt xuống nhìn đôi chân tàn phế của cô ta, mía mai châm biếm: “Dựa vào đôi chân tàn tật của cô cũng không thể hoàn thành được nữa, cho nên, cô cũng đừng quá đắc ý”.
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Phác Luyến Dao nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, không hề có dấu hiệu tức giận, mà khóe miệng còn nhếch lên, lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Mấy ngày liền lại không có tin tức gì của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên bị nhốt trong căn biệt thự nhỏ đó, hằng ngày ngoài thẫn thờ ngây ra thì lại suy nghĩ lung tung.
Thái độ của Nam Cung Thiên Ân kiên quyết như thế, cô đã không dám hi vọng anh sẽ tha thứ, thả cô ra nữa rôi.
Điều khiến cô dằn vặt là, ờ đây không có điện thoại bàn, không có di động, cũng chính là nói cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với bên ngoài.
Ngoài một lần xem được tin Tập đoàn Bạch Thị bị thu mua trên tivi, cô không còn nghe được những tin tức thực tế liên quan đến việc này nữa.
Cô thậm chí còn chẳng có cả cơ hội gọi điện cho Diêu Mỹ và Tô Tích.
Hôm nay đã là lần thứ n cô mở miệng mượn điện thoại của anh bảo vệ, nhưng anh bảo vệ vẫn dứt khoát từ chối giống như những lần trước.
Không còn cách nào, Bạch Tinh Nhiên chí đành quay người lê những bước nặng nề trở về phòng.
Đằng sau thấp thoáng có tiếng xe, Bạch Tinh Nhiên quay người lại, nhìn thấy một chiếc Benz từ từ tiến đến.
Cô ngây người ra, nhất thời không biết nên mừng hay nên lo.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng đã chịu đến gặp cô, chắc lại bị việc gì đó kích động đến phát tiết, cho nên phản ứng theo bản năng của cô khi nghe thấy tiếng xe là hoảng sợ.
Chiếc xe đỗ bên cạnh cô, trợ lý Nhan bước từ trên xe xuống.
Bạch Tinh Nhiên nhìn vào ghế sau, không thấy bóng dáng Nam CUng Thiên Ân đâu.
“Hôm nay Thiên Ân thiếu gia không đến”, trợ lý Nhan rõ ràng là biết cô đang làm gì.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu lúc đối diện với trợ lý Nhan hơi cúi đầu ngại ngùng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô ấy hỏi: “Trợ lý Nhan có việc gì à?”
Trợ lý Nhan đi đến trước cốp xe, lấy từ bên trong ra một túi đồ: “Trong này có một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, số lượng không nhiều lắm, cô dùng tạm đi.”
Bạch Tinh Nhiên nhìn túi đồ trong tay cô ấy, hỏi: “Là Thiên Ân thiếu gia bảo cô mang đến à?”
Trợ lý Nhan nhìn cô lắc đầu: “Không”
Biết ngay không thể nào là Nam Cung Thiên Ân bảo trợ lý Nhan mang đến được, Nam Cung Thiên Ân hận cô như vậy, sao có thể quan tâm đến cuộc sống của cô?
“Cảm ơn cô”, cô bước lên, nhận lấy túi đồ từ trong tay trợ lý Nhan, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Trợ lý Nhan, tôi có thể nhờ cô giúp tôi một việc không?”
“Vào trong rồi nói.” trợ lý Nhan đi vào trong trước.