Chương 285: Người tính không bằng trời tính (3)
Không biết có phải vì gặp Nam Cung Thiên Ân không, mà Lâm An Nam sau khi ra xe cứ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, anh ta trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi vào số Bạch Tinh Nhiên.
Lúc chuông điện thoại reo, Bạch Tinh Nhiên vừa lên giường chuẩn bị ngủ, cô nhìn thấy điện thoại nghi ngờ hỏi: “An Nam, sao thế? Anh về chưa đấy?”.
“Tôi đang trên xe, muốn xem em đang làm gì thôi”, Lâm An Nam cầm điện thoại nói.
“Còn có thế làm gì chứ? Chuẩn bị đi ngủ”.
“Đã lên giường chưa?”.
“Vừa lên giường rồi”, Bạch Tinh Nhiên cười thúc giục nói: “Được rồi, lái xe cho cấn thận đi”.
“Vậy… lát về đến nhà tôi sẽ gọi lại”.
“Được”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cúp điện thoại.
Cô vừa đặt điện thoại xuống giường, thì điện thoại lại reo lên, cô vừa kéo chăn vừa tiện tay với lấy điện thoại ấn nút nghe: “Đại thiếu gia của tôi ơi, anh lại làm sao thế?”.
Thế mà trong điện thoại truyền đến lại không phải giọng của Lâm An Nam, chí có tiếng thở loáng thoáng, Bạch Tinh Nhiên ngây ra, bỏ tay ra
khỏi tấm chăn, ngập ngừng hỏi: “A lô… ai đấy?”.
“Dù sao cũng không phải là người cô mong đợi”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng âm trầm lạnh lùng của Nam Cung Thiên Ân.
Bạch Tinh Nhiên lại giật mình, bỏ điện thoại xuống nhìn một cái, bên trên quả nhiên hiến thị số của Nam Cung Thiên Ân. Cô chưa kịp mở miệng lên tiếng, giọng của Nam Cung Thiên Ân lại vang lên: “Mở cửa, ra đây đi”.
Giọng điệu vẫn âm trầm lạnh lùng đến phát sợ.
Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, vội vàng nói: “Thiên Ân thiếu gia…anh có việc gì thế? Tôi đã ngủ rôi .
Giờ này rồi anh tại sao còn gọi điện cho cô? Còn bảo cô ra ngoài? Bạch Tinh Nhiên thật sự không hiếu.
Mẩy hôm nữa là cô kết hôn rồi, đế tránh giữa hai người có tiếp xúc quá nhiều, tránh phát sinh rắc rối, bất luận thế nào cô cũng sẽ không ra ngoài.
“Việc đó… tối hôm nay chồng sắp cưới của tôi ở đây, cho nên tôi không thế ra gặp anh được”, Bạch Tinh Nhiên cố ý nói nhỏ xuống. Trong lòng nghĩ nói như vậy, Nam Cung Thiên Ân chắc sẽ biết điều nhí?
Ai ngờ Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, nói: “Thế thì bảo cả chồng sắp cưới của cô ra giúp một tay, giúp tôi gọi bác sĩ’.
“Gọi bác sĩ? Thiên Ân thiếu gia, anh sao thế?”, Bạch Tinh Nhiên thất kinh.
“Phát bệnh rồi”.
“Anh phát bệnh sao?”, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, anh phát bệnh sao? Thảo nào anh lại thở gấp thế.
Tất cả lý trí trong phút chốc tan biến, cô không do dự một giây nào mà mở cửa chạy ra, đương nhiên lúc cô mở cửa, có thấy Nam Cung Thiên Ân quần áo xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại tựa vào cửa, trông bộ dạng rất khó chịu.
Cô vội vàng đỡ lấy người anh, vừa quan sát anh vừa gấp gáp hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, thuốc của anh đâu? Có đem thuốc không?”.
Nam Cung Thiên Ân còn chưa kịp nói gì, cô đã quay người về phía nhà anh, ấn mật khấu mở cửa đi vào. Chí là không đợi cô kịp chạy vào trong, cổ tay cô đã bị túm chặt lấy vào kéo lại đằng sau, cả cơ thế ngã vào lòng anh.
“ÁI”, Bạch Tinh Nhiên kêu lên một tiếng, một giây sau đã bị anh hôn say đắm, cơ thế cùng lúc cũng bị anh đè áp vào tủ đế giày.
Hơi thở mạnh mẽ quyện lẫn mùi rượu vang tràn qua đôi môi anh.
Cô sững sờ, anh đang làm cái gì thế? Say đến phát điên rồi?
Cô bỗng chốc bừng tỉnh lại, sau đó theo bản năng bắt đầu giãy giụa: “Thiên Ân thiếu gia, anh uống say rồi, anh nhìn cho rõ… tôi… tôi không phải vợ anh”.
Vốn đang chuẩn bị đi ngủ, nên ngoài một chiếc váy ngủ bằng lụa ra thì bên trong cô không hề mặc gì nữa cả.
Cô không hề hay biết, rằng câu nói này của mình là một cú kích động cực mạnh đối với anh, cũng làm lửa giận trong lòng anh tăng thêm.
Bạch Tinh Nhiên nhất thời ngẩn người, thậm chí thôi giãy giụa, mãi một lúc sau mới nhớn nhác đánh vào vai anh kêu gào: “Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc anh muốn làm gì? Đồ vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ! Đến cả em vợ mình mà anh cũng dám đối xử như thế à! Anh bỏ ra…!”.
Nam Cung Thiên Ân vì sức nóng của nửa ly rượu kia không tiêu tan được, lại nhịn qua mấy tiếng, bây giờ
cuối cùng cũng được giải tỏa, anh sao có thế buông ra được?
Cô nói anh vô liêm sỉ? Một kẻ lừa gạt như cô có tư cách gì mà nói anh vô liêm sỉ?
Nhớ đến tất cả những hành động của cô lúc trước, nghĩ đến những trò đùa và lừa gạt cô dành cho anh, anh không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh lại. Nam Cung Thiên Ân anh sống cả đời đến tầm tuổi này, lần dầu tiên bị hai người phụ nữ chơi đùa xoay vòng vòng như vậy!
Anh không những không buông ra, thậm chí còn điên cuồng hơn, còn ghé sát tai cô cười lạnh: “Lúc trước nửa đêm cô chạy đến nhà tôi, vén áo quyến rũ tôi, sao không nghĩ đến bản thân là em vơ tôi?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng không nói được gì.
Cô sai rồi, lúc đó cô không nên quan tâm anh nửa đêm chạy sang, còn cả ban nãy, cô cũng không nên vừa nghe anh phát bệnh thì mất đi lý trí mà chạy ra.
Cô không giãy lại được anh, mà đàn ông uống say thì lại càng khó.
Đúng vào lúc cô đang không biết nên làm gì, thì điện thoại cô reo lên.
Ban nãy lúc cô ra khỏi nhà tiện tay bỏ điện thoại vào túi váy ngủ, cô quơ tay lần mò tìm điện thoại, mà tìm mãi không được.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng vì ồn quá mà mất kiên nhẫn, lật chiếc điện thoại trong bộ đồ của cô ra, lúc anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “ông xã”, tức đến suýt ngất.
Trong mơ hồ, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng lại nhất thời không biết có nên nghe hay không. Vừa nãy Lâm An Nam gọi điện hỏi cô ngủ chưa, giờ nghĩ lại chắc là vì ở dưới sảnh gặp phải Nam Cung Thiên Ân, cho nên trong lòng mới bất an mà gọi điện cho cô.
Nếu như lúc này không nghe máy, Lâm An Nam nhất định sẽ tiếp tục gọi, thậm chí có thể sẽ chạy đến dây, nếu như nghe… như này bảo cô nghe kiểu gì đây?
“Thiên Ân thiếu gia… có thế đế tôi nghe điện thoại trước được không….”, cô gần như van nài nói.
“Cô muốn nói với cậu ta, là cô đang vụng trộm với hàng xóm à?”, Nam Cung Thiên Ân cười lạnh nhạt, kéo phắt cô từ tủ để giày lại, ném cô lên ghế sofa, sau đó lao theo.
Trong lúc đó, điện thoại của Bạch Tinh Nhiên bị rơi mất.
Chiếc điện thoại nằm dưới đất cứ đổ chuông liên tục, tiếc là cô chẳng thể với được nó, thật ra thì có lấy được cũng chả đế làm gì, cô cũng chẳng thế nghe, cô bây giờ bị anh ép đến mức sắp không thở nổi rồi, làm sao nghe điện thoại được chứ?
Từng hồi từng hồi chuông vang lên, Bạch Tinh Nhiên đã từ bỏ việc chống cự, đế mặc Nam Cung Thiên Ân ở trên cơ thể mình mặc sức phát tiết. Cô thậm chí còn không biết bản thân lên giường bằng cách nào, chí biết khó khăn lắm mọi việc mới qua đi, cô mở mắt, phát hiện thấy mình đã nằm trên chiếc giường êm ái rồi.
Đôi môi Nam Cung Thiên Ân di chuyến lên vai cô, rồi dừng lại ở bên tai mỉa mai: “Sao thế? cảm giác đi quá giới hạn trước hôn nhân có thích không?”.
Chuyện đã đến nước này, Bạch Tinh Nhiên đã không cảm thấy cần thiết phải phản kháng nữa, ngược lại còn có vẻ yên tĩnh quá mức.
“Sao thế? Chưa đủ đã à?”, Nam Cung Thiên Ân cười hỏi.
Anh đã đi khắp các nơi trong căn nhà giống như sở thích của chị em cô mà.
Mãi một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới bình thản thốt ra một câu:
“Không phải anh nên ở biệt thự ven núi thưởng thức bữa tối lãng mạn sao?”, cô không biết tại sao mình lại nói ra câu đó, lẽ nào là vì ghen sao?
Cô thừa nhận bản thân lúc ở siêu thị nghe thấy Bạch Ánh An nói buổi tối sẽ đích thân làm bữa tối lãng mạn cho Nam Cung Thiên Ân, trong lòng cũng hơi hơi ghen tị.
Cô không hiếu Nam Cung Thiên Ân tại sao lại không ở nhà thưởng thức bữa tối lãng mạn, mà còn chạy đến đây làm việc này với cô.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân tối lại, rồi cười nhẹ: “Hóa ra cô biết à?”.
Hóa ra cô có biết, lẽ nào đây cũng là một phần trong kế hoạch của chị em họ? Anh khó khăn lắm mới giải tỏa được cơn giận giờ lại bắt dầu sôi máu rồi.
“Tôi gặp chị ấy đi mua đồ ở siêu thị”, Bạch Tinh Nhiên cựa quậy, cau mày: “Có thế thả tôi ra chưa?”.
Nam Cung Thiên Ân vẫn không chịu buông, mà hôn lên vai cô, cười nhẹ: “Tôi chính là từ biệt thự ven núi đến đây đấy, chị cô… không chịu nổi mấy chuyện này giống như cô, nên đã ngủ rồi”.
“Anh… đáng ghét!”, Bạch Tinh Nhiên dùng hết sức bình sinh đế thoát ra khỏi cơ thế anh, sau đó kéo chăn chùm lên người, trừng mắt nhìn anh: “Anh là người đàn ông đáng ghét nhất mà tôi từng gặp!”.
Anh sao có thể nói chuyện này ra nhẹ như gió thoảng mây trôi vậy?
Chỉ cần nghĩ đến anh vừa mới làm chuyện này với Bạch Ánh An, nghĩ đến trên người anh vẫn còn vương lại mùi hương của người phụ nữ độc ác đó, Bạch Tinh Nhiên lại thấy buồn nôn.
Cô quay người định đi, lại bị Nam Cung Thiên Ân kéo trở lại giường, cơ thể to lớn lại đè lên cô, ngón tay bẹo cằm cô cười lạnh: “Lúc nãy cô có thấy tôi đáng ghét đâu, thậm chí còn rất hưởng thụ mà.”
“Anh bỏ tôi ra.” Bạch Tinh Nhiên ấn hai tay vào ngực anh cắn răng uy hiếp. Chỉ đáng tiếc là người ta vốn chẳng để tâm đến sự uy hiếp của cô, thậm chí còn cúi xuống hôn lên môi cô khiêu khích.