Chương 294: Nhảy từ trên này xuống
Nhìn nụ cười vốn tao nhã của anh dần dần bị nét lạnh lùng độc ác bao trùm, Bạch cảnh Bình cuối cùng cũng ý thức được anh không phải đang nói đùa, mới nghĩ lại những việc gần đây vợ con mình làm.
Sắc mặt của ông ta lập tức tái nhợt, Nam Cung Thiên Ân phát hiện ra rồi? Phát hiện ra lúc nào vậy?
Vậy thì chuyện công ty…
Mãi một lúc sau, ông ta mới há miệng cứng lưỡi hỏi một câu: “Công ty Ấn Thiên… là của cậu à?”.
“Đúng vậy”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
“Cậu..!”, Bạch cảnh Bình đột nhiên đứng dậy khỏi sofa, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh nghiến răng nghiến lợi:
“Hóa ra tất cả là do cậu giở trò?”.
“Đây chẳng qua chí là phản kích nhỏ mà thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau”
Nam Cung Thiên Ân ấn dầu thuốc vào gạt tàn dập đi, cười vẻ vô hại:
“Chủ tịch Bạch, mưu kế nhỏ này của tôi so với kế hoạch lớn nhà họ Bạch các ông căn bản chí là cá bé gặp cá lớn thôi, không bõ xỉa răng”.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Một lúc sau Bạch cảnh Bình mới run run nói.
Hôm nay ông ta đã phải mặt dày tới xin giúp đỡ, không ngờ lại có kết cục này, thật là khiến người ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
ông ta gần như không đứng vững ngồi lại xuống sofa, tức đến nỗi tim thắt lại.
Nam Cung Thiên Ân liếc lọ thuốc trên bàn, cười mía mai: “Ban nãy chẳng phải nói rồi sao, đem hai viên thuốc trong này cho hai cô con gái bảo bối của ông uống, mỗi người một viên, tôi sẽ đem cả Bạch Thị và Công ty Ấn Thiên gói lại tặng cho ông”.
“Cậu đùa cái gì thế? Cậu điên rồi!”.
Muốn ông ta tự tay giết hai cô con gái sao? ông ta không nghe nhầm chứ?
“Người bị điên là nhà họ Bạch các ông…”, Nam Cung Thiên Ân hơi nghiêng người về phía trước, cầm cốc nghiêng người về phía trước, cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, liếc ông ta: “Còn nữa… Nam Cung Thiên Ân tôi trước giờ không nói đùa”.
“Thế này đi, tôi cho ông một lựa chọn khác”, Nam Cung Thiên Ân chĩa ngón tay trỏ về phía cửa sổ sát đất: “Ông nhảy từ trên này xuống, tôi sẽ tha cho hai cô con gái bảo bối của ông .
Bạch Cảnh Bình nhìn theo ánh mắt anh về phía của sổ sát đất, đây là tầng đấy, nhảy xuống chắc chắn là chết.
“Vần không chịu đúng không?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa, cười nói: “Chủ tịch Bạch đừng căng thẳng như thế, nói đùa với ông thôi mà, hai mươi năm tù chắc sẽ đau thôi mà, hai mươi năm tù chắc sẽ đau khổ hơn việc nhảy từ trên này xuống, tôi vẫn là thích nhìn bộ dạng ông lúc ngồi tù hơn, nhất định là hay ho lắm”.
“Nam Cung Thiên Ân… mày không phải là người!”, Bạch cảnh Bình tức đến nỗi cả người lảo đảo đứng không vững.
“Đúng, tôi không phải người, nhà họ Bạch ông mới là người”.
“Mày…”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bộ dạng lảo đảo sắp ngã của ông ta, liền đi đến trước bàn làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho phòng thư ký: “gọi xe cấp cứu đến đây”.
Sau khi dập máy, Nam Cung Thiên Ân lại quay người đối diện ông ta: “Chủ tịch Bạch, còn gì muốn nói nữa không? Nếu như không còn… thì xin lỗi, tôi rất bận”.
Bạch Cảnh Bình giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán hơi thở gấp gáp không ổn định, ông ta trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân khó khăn hỏi:
Tôi chet rồi, cậu sẽ nguôi giận đúng không?”.
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, rồi nhếch mép lên cười: “Cũng chưa chắc”.
“Bố sao thế ạ? Chẳng phải sáng nay vẫn bình thường sao?”, Bạch Ánh An vừa nhìn Bach cảnh Bình nằm trên giường bệnh, vừa lo lắng hỏi.
“Mẹ cũng không biết, là trợ lý của Nam Cung Thiên Ân và xe cấp cứu đưa ông ấy nhập viện”, Hứa Nhã Dung nói: “Nghe cô trợ lý đó nói bộ con ngất xíu ở văn phòng của Nam Cung Thiên Ân, cũng không biết là chuyện gì”.
“Có khi nào là do Nam Cung Thiên Ân không dồng ý? Cho nên bố lo quá không?”, Bạch Ánh An lấy điện thoại trong túi xách ra: “Đế con gọi điện cho Thiên Ân thiếu gia hỏi xem”.
Đúng lúc cô ta cầm điện thoại đang định gọi đi, thì Bạch cảnh Bình từ từ tỉnh lại, giọng yếu ớt nói: “Không cần đâu…”.
“Bố, bố tỉnh rồi ạ?”, Bạch Ánh An ngây ra, vội vàng đặt điện thoại xuống nắm lấy tay bố: “Bố, bố làm sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào?”.
Bạch Cảnh Bình há miệng, nhưng lại không nói được, chí kéo chặt bàn tay nhỏ của Bạch Ánh An.
“Bố, bố đừng nói gì cả, cứ nằm nghỉ đi”.
Bạch Cảnh Bình nhìn cô ta, khóe mắt bất giác nhỏ ra vài giọt lệ.
“Ánh An… là bố không bảo vệ được các con, bố vô dụng”, nếu như không phải ông ta chiều con quá sinh hư, thì con gái sẽ không trở nên kiêu căng hống hách như bây giờ.
Nếu như hồi trước ông ta không đồng tình với cách làm của vợ là tìm Bạch Tinh Nhiên về gả thay, thì nhà họ Bạch sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay.
Công ty ông ta đã không còn dám hi vọng nữa rồi, bây giờ chí mong Nam Cung Thiên Ân tha cho vợ con mình thôi.
“Bố… bố đừng như thế”, Bạch Ánh An cảm động mắt rưng rưng: “Công ty mất rồi cũng không sao, sau này con có thế nuôi bố mẹ, đừng quên con bây giờ là thiếu phu nhân nhà Nam Cung đấy”.
“Thiếu phu nhân nhà Nam Cung…”, Bạch cảnh Bình cười chua xót, nắm chặt bàn tay cô ta: “Ánh An… nếu có một ngày Nam Cung Thiên Ân không cần con nữa, con cũng đừng lo lắng, cũng đừng làm việc dại dột, tìm một người đàn ông khác gả đi mà sống cho tốt”.
“Bố, bố nói gì thế?”.
“Bố nói nghiêm túc đấy”, Bạch Cảnh Bình không nói với bọn họ Nam Cung Thiên Ân đã thay đổi, bởi vì sợ bọn họ sợ hãi, sợ bọn họ không chịu nối.
Bạch Tinh Nhiên sắp kết hôn với Lâm An Nam rồi, ông ta không muốn ảnh hưởng đến hôn lễ của hai người, nếu như Lâm An Nam có thế bảo vệ Bạch Tinh Nhiên, thế thì là tốt nhất!
“Ông à, ông có phải bị ung thư đâu, cũng không phải bệnh nặng, chỉ là suy nhược cơ thế thôi, đừng có nói như thế trăn trối vậy làm con nó sợ”, Hứa Nhã Dung chỉnh mép chăn cho ông ta: “Đừng nói gì nữa, nghỉ ngơi đi, tôi còn đợi ông ra viện để tính sổ với ông đấy”.
Bạch Cảnh Bình biết bà ta ám chỉ cuộc gặp gỡ của mình với Chu Tuệ ngày hôm qua, cười yếu ớt:
“Được… tôi đợi bà đến tính sổ với tôi, bà mà không làm ầm lên với tôi ba ngày ba đêm tôi thấy không quen đâu”.
“Chí biết dẻo miệng”, Hứa Nhã Dung mắng một câu trách móc.
Chu Tuệ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhân lúc Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An không có mặt đến phòng bệnh của Bạch cảnh Bình.
Cô hộ lý nhìn thấy bà ấy, rồi lại nhìn Bạch cảnh Bình trên giường bệnh, sau đó biết ý rời đi.
Bạch Cảnh Bình không ngờ Chu Tuệ lại đến thăm mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiếu Tuệ, bà đến đấy à”.
Chu Tuệ đi tới, nhìn dáng vẻ hốc hác yếu ớt của ông ta, trong lòng bỗng thấy thương xót: “ông vẫn khỏe chứ?”.
“Vần khỏe, khỏe hơn hôm qua nhiều rồi”, Bạch cảnh Bình cố gắng
ngồi dậy, Chu Tuệ vội đi tới giúp ông ta dựng gối.
“Thế còn bà? Tiếu Ý thế nào rồi?”, Bạch Cảnh Bình hỏi lại.
“Nó rất ổn, đang chờ phẫu thuật”.
Hai người nhìn nhau không nói gì, không khí trở nên rất ngại ngùng, Chu Tuệ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nói:
“Tôi đến là để thăm ông, nếu như ông không sao, vậy tôi về trước đây”.
“Tiếu Tuệ”, Bạch cảnh Bình đột nhiên đưa tay ra, vào lúc bà ấy quay người đi nắm lấy cổ tay bà ấy.
Chu Tuệ sững sờ, quay đầu nhìn ông ta.
“Tôi có thế hỏi lại bà một lần cuối được không, Bạch Tinh Nhiên rốt cuộc có phải con gái của tôi không?”, Bạch Cảnh Bình nhìn bà ấy nghiêm túc hỏi.
Chu Tuệ nhìn ông ta, cười chua xót.
Bà ấy cứ tưởng rằng ông ta sẽ nói với mình một câu xin lỗi, cả năm xưa lân hiện tại, ông ta có lôi với bà ấy nhiều quá. Hay là nói với bà ấy cái gì đó khác cũng được, ít nhất có thế khiến bà ấy được an ủi một phần, thật đáng tiếc!
Ông ta vô tình như vậy, mà bà ấy lại thật lòng quan tâm ông ta, sáng hôm qua sau khi gặp mặt, trái tim bà ấy đã tan nát.
Rõ ràng biết người ta sớm đã không cần, không quan tâm đến bà ấy, nhưng sau khi bà ấy biết ông ta bị bệnh đau lòng vì ông ta. Bà ấy cũng cảm thấy bản thân mình như vậy thật thảm hại, những lời trách mắng Bạch Tinh Nhiên hôm qua, thực ra cũng là đang trách mắng bản thân!
“Xin bà hãy nói thật cho tôi được không?”, Bạch cảnh Bình sốt ruột hỏi.