Chương 281: Mất hết thể diện (2)
“Em đó, quá hiền”, Lâm An Nam rụt tay về, bắt đầu khởi động xe.
Bạch Tinh Nhiên khẽ tiếp lời: “Đúng thế, cho nên tôi luôn bị tổn thương, khiến cuộc đời mình rối tinh rối mù. Kiếp sau tôi cũng muốn làm một người phụ nữ mưu mô, thủ đoạn độc ác”.
Nếu không phải vì tính cách yếu ớt của bản thân, thì Bạch Ánh An sao dám làm vậy với cô chứ?
Lâm An Nam nghe thấy cô nói vậy thì lắc đầu: “Không, em đừng có trở thành kiểu phụ nữ đó, tôi còn định kiếp sau lấy em tiếp mà”.
Câu này nghe rất cảm động, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta một cái, sau khi mím cười thì không nói gì nữa.
Bạch Ánh An không thế nào ngờ được, thế giới hai người cực kỳ tốt đẹp trong tưởng tượng thế mà lại thành một mình cô ta ở đây. Vào ở đã được bốn ngày rồi, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại chưa từng lộ diện, càng khỏi phải nói đến việc về ở.
Hứa Nhã Dung lúc nghe thấy tiếng khóc than trong điện thoại của con gái thì cũng không tin tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ quẳng cô ta ở một biệt thự trang thiết bị đều chẳng ra làm sao lắm. Đến tận khi nhìn tận mắt, mới nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Quá đáng thật!”.
“Mẹ, mẹ nói xem anh ấy rốt cuộc
có ý gì?”, Bạch Ánh An buồn bực lẩm bấm: “Biết thế thì con ở nhà tổ còn hơn”.
“Vậy con không gọi điện hỏi cậu ta mấy hôm nay bận cái gì à? Sao không về với con?”.
“Con gọi rồi, anh ấy toàn nói là mình bận nên ở công ty, mấy hôm nữa sẽ đến với con”, Bạch Ánh An nói.
Nghe thấy cô ta nói vậy, cơn giận trong lòng Hứa Nhã Dung cuối cùng cũng giảm bớt, nói: “Chỉ cần cậu ta không làm gì linh tinh bên ngoài là được, nhưng mẹ vẫn không hiếu, việc gì mà cần cậu ta bận đến mức không có thời gian về nhà ngủ với vợ một đêm?”.
“Không biết nữa, anh ấy dạo này đang thu mua một công ty lớn, cho nên khá là bận”, Bạch Ánh An đột nhiên cười hì hì: “Nhưng mà anh ấy đã nói với con, mấy hôm nữa sẽ tặng một món quà siêu to cho con”.
“Thật à? Quà gì thế?”, Hứa Nhã Dung bị cô ta khơi gợi hứng thú, tò mò hỏi.
Bạch Ánh An lắc dầu, hào hứng nói: “Anh ấy nói muốn cho con niềm vui bất ngờ”.
“Nếu cậu ta nói vậy thì chứng minh trong lòng cậu ta vẫn có con”.
“Con cũng không biết nữa, không hiếu nổi anh ấy”, Bạch Ánh An bất lực thở dài.
Hứa Nhã Dung nghe thấy là quà
to thì trong lòng đã hoàn toàn không còn tức giận nữa, ngồi xuống cạnh Bạch Ánh An, dặn dò cô ta: “Như con nói thì trong lòng Nam Cung Thiên Ân vẫn khá đế ý con, có lẽ thực sự là công việc bận quá, cho nên con phải tự chủ động rồi”.
“Chủ động kiểu gì? Anh ấy còn chẳng về nhà”.
“Con ấy à, quen làm thiên kim tiểu thư rồi, không biết phải lấy lòng đàn ông thế nào. Đàn ông đều thích phụ nữ lẳng lơ trên giường, xuống giường thì lại là thục nữ. Tốt nhất là ra được phòng khách, vào được phòng bếp, dù sao thì con ở nhà cũng chán, hôm nào học làm bữa cơm thịnh soạn cho cậu ta, thêm hai chén vang đỏ cho lãng mạn, dỗ cậu ta vui thì cậu ta nỡ không làm gì con sao? Mẹ không tin”.
“Nhưng mà nấu ăn khó lắm, con không biết”.
“Nếu không biết thì tìm một đầu bếp đến giúp con nấu sẵn đồ ăn là được rồi”, Hứa Nhã Dung cười mập mờ: “Nếu có thế thêm chút đồ trong rượu thì càng hoàn hảo”.
“Không được, người tinh ranh như Nam Cung Thiên Ân, không thế nào không nhận ra trong rượu có bỏ thêm đồ”, Bạch Ánh An lắc đầu nói.
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của con rồi”.
Bạch Ánh An nghĩ một lúc, dù thế nào cũng thấy không thế làm được, nhưng nếu không thử thì sao biết được chứ?
Thẩm Khác ở bệnh viện với Phác Luyến Dao, Thấm Tâm ở trường chưa về, mấy ngày liền, trên bàn cơm vốn náo nhiệt chí còn lại hai người lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân.
Náo nhiệt lâu rồi, đột nhiên trở nên yên tĩnh đến cả lão phu nhân cũng cảm thấy hơi không quen. Bà ta ngước mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân đang vùi đầu ăn cơm, nói: “Ánh An về nhà mẹ đẻ ở lâu thế rồi, định bao giờ thì về?”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn bà ta, cười khẽ nói: “Bà nội chẳng phải vẫn luôn không thích cô ấy sao? Sao tự nhiên lại hỏi cô ấy bao giờ về?”.
“Bà cũng chí hỏi vậy thôi”, lão phu nhân cúi đầu ăn cơm.
“Để cô ấy ở ngoài đi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Để cô ta ở trong nhà này chỉ làm bấn chỗ của anh.
‘’Đúng rồi, Luyến Dao thế nào rồi?”, lão phu nhân hỏi.
“Thẩm Khác nói đã tỉnh táo rồi, nhưng tâm trạng vẫn không ổn định, hôm nay đã chuyến về Bệnh viện Hồng Ân rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Lão phu nhân gật đầu, ngẩng đầu nói với chị Hà ở bên cạnh: “Lát nữa cô đến viện thăm nó đi, đưa cho nó chút đồ bổ, đừng đế người ta nghĩ nhà Nam Cung chúng ta không có tình người”.
“Vâng, lão phu nhân”, chị Hà đáp.
“Thôi đế cháu đi”, Nam Cung Thiên Ân nói: “Đợi tâm trạng cô ấy ổn định thêm chút cháu đích thân đi”.
“Chẳng phải cháu bận sao? Bảo Ánh Án đi là được”, lão phu nhân nói. Phác Luyến Dao với Nam Cung Thiên Ân mà nói chẳng qua chỉ là một người ngoài, bà ta đương nhiên không muốn Nam Cung Thiên Ân đích thân đến viện thăm cô ta.
“Thời gian đến viện thăm bệnh nhân thì vẫn có”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Nghe thấy tin Phác Luyến Dao mất trí nhớ, Bạch Ánh An cũng thầm thở phào trong lòng như Lâm An Nam.
Nghĩ đi nghĩ lại, là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung, bình thường lại sống chung với nhau, cô ta cảm thấy mình phải đến viện thăm Phác Luyến Dao.
Cô ta không hoàn toàn tin tưởng việc Phác Luyến Dao đã mất trí nhớ, chuyến đi bệnh viện này cũng là đế thăm dò.
Lúc cô ta gõ cửa đi vào, Thấm Khác đang bón nước lọc cho Phác Luyến Dao trên giường bệnh, nhìn thấy cô ta vào, Thẩm Khác chào hỏi với cô ta xong thì xoay người cầm tay Phác Luyến Dao nói: “Đây là chị dâu họ, chị dâu họ mà anh nói với em ấy”.
“Chị dâu họ”, Phác Luyến Dao gần như là run rẩy môi gọi ra ba chữ này.
“Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài đi dạo chút”, Thấm Khác gật đầu với Bạch Ánh An xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn sự ngơ ngác trong mắt cô ta, và cả thần thái yếu ớt, Bạch Ánh An cũng yên tâm hơn, cô ta tiến lên trước một bước, dùng giọng nói vô cùng quan tâm hỏi: “Luyến Dao, em thực sự không còn nhớ chị nữa sao?”.
“Xin lỗi, không nhớ nữa”, hai mắt Phác Luyến Dao dần đỏ lên.
Nhưng Bạch Ánh An lại tưởng cô ta buồn quá muốn khóc, trong lòng ngày càng sung sướng, cô ta vươn tay nắm lấy lòng bàn tay Phác Luyến Dao cong môi mím cười: “Sao em lại không nhớ chị chứ, bọn mình vẫn
luôn thân thiết như thể chị em ruột. Trước khi em bị tai nạn, bọn mình còn đang thi đấu, còn đang chiến đấu.
Mới đó mà em đã quên chị rồi, chị buồn quá đi mất”.
Trong lúc nói, cô ta còn rặn ra mấy giọt nước mắt, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Phác Luyến Dao cũng chảy nước mắt, đang yên đang lành bị chọc tức cho chảy nước mắt.
Cô ta lật tay nắm chặt lòng bàn tay Bạch Ánh An, rưng rưng mím cười: “Chị cũng đừng quá buồn, em nhất định sẽ khỏe lại, đợi em nhớ ra
mọi việc đi .
“Được, chị sẽ đợi em, nhưng em phải nhanh lên nhé, khỏi nhanh chút đế còn ra viện, nếu không thì một mình chị ở trong nhà cô đơn lắm”.
“Em biết rồi”, Phác Luyến Dao tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại phải cố nặn ra nụ cười cảm động.
Bạch Ánh An nhìn cơ thế cô ta một cái, ánh mắt dừng ở chân cô ta, lại mỉm cười nói: “Còn chân em nữa, giờ trình độ y học phát triển như vậy, nhất định có thế chữa khỏi cho em, đừng lo lắng quá biết không?”.
“Vâng”, Phác Luyến Dao run giọng đáp lại, rồi nhắm mắt.
“Sao thế? Mệt rồi à?”, Bạch Ánh An nhìn dáng vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi của cô ta, rồi lại mỉm cười: “Mệt rồi thì nghỉ đi, chị không làm phiền em ngơi
của cô ta, rồi lại mỉm cười: “Mệt rồi thì nghỉ đi, chị không làm phiền em nữa .
Nói nhiều như vậy, trong lòng Bạch Ánh An thực ra cực kì sung sướng, cuối cùng cũng hài lòng, cô ta chẳng muốn ở lại thêm phút giây nào nên xoay người đi ra cửa phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Bạch Ánh An vừa kéo mở thì bị Nam Cung Thiên Ân đứng ở cửa làm cho hết hồn, anh ấy đến lúc nào? Đứng ở cửa bao lâu rồi? Vừa nãy lời cô ta nói anh nghe thấy hết rồi sao?
Bạch Ánh An nhanh chóng nhớ lại lời mình vừa nói, may quá, nếu người không biết chân tướng thì căn bản không nghe ra được ấn ý của cô ta.