Bạch Tinh Nhiên yếu ớt quay người lại, nhìn cô ấy nói:
"Tiểu Tinh, có thể nhờ cô một việc không".
"Việc gì ạ?", sau khi thấy cô đã có động tĩnh, Tiểu Tinh bất giác vui hẳn lên.
"Lấy cho tôi điện thoại của tôi".
Nụ cười vừa ánh lên trên mặt Tiếu Tinh bỗng vụt tắt, áy náy nói:
"Nhị tiểu thư, không phải tôi không muốn giúp cô, là phu nhân lấy điện thoại của cô đi rồi, còn ra lệnh cho tôi trông chừng cô, không cho cô liên lạc với bên ngoài".
Để chứng minh sự bất lực của mình, Tiểu Tinh chỉ lên trán của mình:
"Cô nhìn mặt tôi xem, là do ban nãy lúc cô chạy đi bị phu nhân đánh đấy, nếu như cô lại có sơ suất gì, bà ấy sẽ lột da tôi ra mất".
"Tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho bạn hỏi một số vấn đề sau sinh thôi, cô cho tôi mượn điện thoại của cô một lát, xin cô đấy".
"Thật là gọi điện cho bạn chứ ạ?".
Tiểu Tinh nghĩ một lúc, cuối cùng thỏa hiệp nói:
"Vậy được, nhưng cô phải nói nhanh đấy".
"Tôi biết rồi", Bạch Tinh Nhiên cầm lấy điện thoại của Tiểu Tinh đưa cho, bấm số gọi Tô Tích, điện thoại kêu lên
mấy tiếng thì vang lên tiếng của Tô Tích.
Vừa nghe thấy tiếng của cô ta, Bạch Tinh Nhiên lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng:
"Tô Tích...".
Tô Tích ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, mới bất đắc dĩ áy náy lên tiếng:
"Tinh Nhiên, là mình có lỗi với cậu, tên khốn Kiểu Tư Hằng không chịu giúp mình, còn nhốt mình trong văn phòng, đến giờ mình vẫn chưa ra ngoài được...".
"Tiểu Tích, mình chỉ muốn hỏi cậu một câu", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời cô ấy.
"Cái gì?".
"Những lời ban nãy cậu nói với mình có phải là thật không?".
"Lời nào cơ?".
"Cậu nói con mình là một bé gái khỏe mạnh, là thật sao?", giờ cô chỉ quan tâm điều này, cũng không trách Tô Tích vừa nãy thất hẹn.
"Là thật", Tô Tích áy náy thở dài nói:
"Lúc đầu mình lừa cậu, là vì tức giận Nam Cung Thiên Ân đối xử với cậu như vậy, mình nghĩ nếu như anh ta đã không muốn đứa bé đến thế, vô tình đến thế, thì hà cớ gì cậu phải vì anh ta mà trải qua nỗi khổ mang thai chín tháng và cơn đau sinh nở chữ.
Nhưng mình không ngờ cậu lại ngốc như vậy, ngốc đến mức biết rõ con của mình không khỏe mạnh vẫn cố gắng sinh nó ra".
Tô Tích nghe tiếng khóc của cô càng lúc càng to, lo lắng hỏi:
"Tinh Nhiên, bây giờ cậu thế nào rồi? Cậu đừng khóc nữa".
"Là thật sao?", Bạch Tinh Nhiên chỉ gắng sức hỏi lại một lần nữa.
"Thật", Tô Tích trả lời, rồi sốt ruột hỏi:
"Tinh Nhiên, cậu mau nói cho mình biết rốt cuộc có chuyện gì".
"Mình...", Bạch Tinh Nhiên gio tay lên lau nước mắt trên mặt:
"Con mình mất tích rồi".
"Cái gì?".
"Không biết bị ai bế đi rồi, mình không biết ai đã bế con mình đi mất rồi, làm sao dây? Tô Tích, cậu có thể giúp mình tìm con được không?".
"Mình... mình bây giờ chẳng giúp được gì cho cậu cả, cũng không ra ngoài được", Tô Tích sốt ruột nói:
"Tinh Nhiên, cậu đừng nóng vội, đợi mình ra được ngoài sẽ đi tìm cậu".
"Được, cậu phải mau ra được ngoài đấy", Bạch Tinh Nhiên gật đầu rên lên.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tinh Nhiên chui vào trong chăn khóc một trận, khóc xong thì dần bình tĩnh lại, bắt đầu cố gắng nhớ lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Là người bác sĩ cô gặp trong nhà vệ sinh nam bị lời khấn cầu của cô cảm động, nên đã tráo đứa bé? Nhưng nếu như là anh ta đánh tráo, thì tại sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, không đến giải thích với cô?
Rốt cuộc anh ta đã giấu con cô đi đâu rồi? Anh ta liệu có trả con cho cô không? Đứa bé trai hiện đang ở trong tay Hứa Nhã Dung là sao?
Trời ơi! Cô cảm giác đầu óc mình sắp bị một loạt những câu hỏi đó làm
cho nổ tung rồi.
Cô không biết mình nên tin ai, nếu như Tô Tích nói thật, cô thậm chí còn không biết mình phải đi đâu để tìm lại con nữa.
Cô chật vật đứng dậy khỏi giường bệnh, Tiểu Tinh nhìn thấy cô xuống giường, vội vàng lao tới đỡ cánh tay cô sốt ruột nói:
"Nhị tiểu thư, cô định làm gì thế? Giờ cô chưa được xuống gường đâu".
"Tôi muốn ra ngoài", cô loạng choạng chạy ra cửa, cô muốn đi xác nhận xem đứa bé trong tay Hứa Nhã Dung rốt cuộc có phải con cô hay không, nếu như không phải, thì cô phải đi tìm đứa con gái đang mất tích của cô về.
"Nhị tiếu thư, cô không thể đi được",
Tiểu Tinh hoàn toàn không thể giữ nổi cô.
Bạch Tinh Nhiên kéo cửa phòng bệnh ra, còn chưa kịp bước ra ngoài, thì đã bị hai nam thanh niên ở ngoài cửa chặn lại.
Nam thanh niên trực tiếp đấy cô trở vào trong phòng bệnh nói:
"Bạch tiểu thư, phu nhân nói rồi, cô bây giờ phải nghỉ ngơi dưỡng sức không được ra ngoài".
"Các cậu thả tôi ra", Bạch Tinh Nhiên sốt ruột vùng vẫy.
"Bạch tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi".
"Tiểu thư, cô đừng làm bản thân bị thương, phu nhân sẽ không để cô đi đâu", Tiểu Tinh dìu cánh tay của Bạch Tinh Nhiên ân cần khuyên nhủ.
Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ nghiêm túc của hai nam thanh niên, cô nghiến răng, cuối cùng đành nhẫn nhịn.
Không, cô không được kích động như thế, việc cô nên làm là yên tĩnh đợi Tô Tích đến, để Tô Tích giúp cô tìm con.
Lúc cô vẫn còn chưa làm rõ người đàn ông cô gặp trong nhà vệ sinh là ai, liệu có chủ động trả con lại cho cô hay không, cô không thể kích động, không thể để Hứa Nhã Dung biết đứa bé trong tay bà ta không phải của nhà Nam Cung, nếu không bà ta nhất định sẽ lập tức chạy tới ép cô giao đứa bé ra.
Cô yếu ớt nằm trở về giường, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, không được vội, không được vội...
Tiểu Tinh thấy cô vừa khóc lóc vừa
náo loạn, toát hết cả mồ hôi, giờ thấy cô nằm về giường rồi, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nhóm người lão phu nhân đi vào trong bệnh viện, Bạch Ánh An đang nằm quay lưng vào họ giả vờ ngủ, Hứa Nhã Dung cười khanh khách chạy ra đón:
"Lão phu nhân, bà đến rồi".
Lão phu nhân đưa mắt nhìn xung quanh phòng bệnh, sau đó đi thẳng đến chỗ nôi em bé, quan sát sinh linh bé nhỏ đang nằm trong nôi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhã Dung hỏi:
"Đã có kết quả xét nghiệm chưa?".
"vẫn chưa, bác sĩ nói một lát nữa sẽ mang kết quả tới", Hứa Nhã Dung thận trọng bế em bé ra khỏi nôi, đưa đến trước mặt lão phu nhân híp mắt cười, cưng nựng nói:
"Em bé ngoan, cụ nội đến thăm em này, để cụ nội bế em
nhé”.
Lão phu nhân đưa tay ra bê' đứa bé vào lòng, rất cẩn thận, sợ làm rơi đứa bé.
"Bà nội, bà ngồi xuống đi", Thấm Tâm dìu lão phu nhân ngồi xuống ghế, tươi cười vui vẻ nói:
"Em bé nhìn đáng yêu quá, trắng trẻo nõn nà, bà nội thấy em bé giống anh họ hay giống chị dâu họ?".
"Bé thế này sao đã nhìn ra được, phải lớn hơn chút nữa mới được", lão phu nhân mỉm cười lấy tay vê bàn tay nhỏ của em bé, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Sau khi bà ta nựng em bé xong, ngẩng đầu lên nhìn Ánh An trên giường, Hứa Nhã Dung vội nói:
"Ánh An nó vừa sinh xong, mệt nên ngủ rồi ạ".
"ừm, nó vất vả rồi", lão phu nhân nói.
"Không vất vả, sinh con đẻ cái vốn là trách nhiệm của phụ nữ mà", Hứa Nhã Dung nịnh nọt.
"ơ, hô hấp của đứa bé hình như không được bình thường", Phác Luyến Dao thân là bác sĩ vừa nhìn đã nhận ra điểm bất thường.
Lời của cô ta khiến cho lão phu nhân khó khăn lắm mới nở nụ cười bỗng chốc lại lo lắng, bà ta cấn thận kiếm tra hô hấp của đứa bé, quả thực là dồn dập đến mức không bình thường.
"Với cả sắc mặt cũng tái nhợt, bác sĩ không đề xuất đưa đến khoa điều trị trẻ so sinh à?", Phác Luyến Dao lại hỏi tiếp một câu.
"Bác sĩ nói trước mắt em bé vẫn có
thể chủ động hít thở, cũng có thể ăn, nên tạm thời theo dõi đã", Hứa Nhã Dung nói.
"ừm, vậy thì tốt", Phác Luyến Dao đứng thẳng người, sau đó đi đến trước giường bệnh của Bạch Ánh An, quan sát cô ta tỏ vẻ quan tâm nói:
"Chị dâu họ trông có vẻ rất yếu, chắc là đau đớn lắm".
Bời vì Bạch Ánh An quay lưng lại với mọi người, Phác Luyến Dao để nhìn rõ mặt cô ra còn đi sang bên kia gường, nói tiếp:
"Chị dâu họ hình như béo lên".
"Cái này là béo giả đó, sản phụ nào cũng sẽ gặp phải tình trạng đó, qua một vài ngày nữa sẽ khôi phục trở lại", bảo mẫu đứng bên cạnh lên tiếng giải thích.