Đến cả đơn xin từ chức cũng gửi đến rồi, xem ra lần này cô ấy thực sự rất tức giận.
Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi biết rồi”.
“Thiên Ân thiếu gia anh không định ngăn cô ấy ư?”, trợ lý Nhan hỏi.
“Việc này tự tôi sẽ giải quyết”, anh nói xong thì ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Trợ lý Nhan ra ngoài rồi, Nam Cung Thiên Ân lại chẳng có tâm trạng làm việc, anh
nhớ lại câu nói tối qua Diều Mỹ hét với anh. Bạch Tinh Nhiên yêu cầu anh chọn một
trong hai, mà rất hiển nhiên, hai người họ đúng là không thích hợp tiếp tục ở
chung.
Anh do dự một lúc rồi lật bức ảnh đ vàng trong tủ ra, cô bé trong ảnh cười thật
ngây thơ đáng yêu, Hoàn cảnh Chu Chu cho anh bức ảnh này, anh đến nay vẫn còn
nhớ như in.
Năm ấy lúc anh sắp đi, từng hứa sẽ không quên cô ấy, Chu Chu nghe thấy rất vui,
kéo cái ghế ra xé một bức ảnh trên bức tường kiểu cũ đưa cho anh, nhắc anh không
được quên cô.
Bao nhiêu năm qua đi, anh đúng là vẫn chưa quên cô, suy nghĩ bao lâu nay của anh
đều là khiến cô trở thành vợ mình, nhưng giờ đây… anh lại lấy người khác rồi.
Việc này có tính là một loại thất hẹn không? Tối về đến nhà, Nam Cung Thiên Ân
nhìn thấy Tiểu Nguyên ở phòng ăn, anh nhìn lên tầng hỏi: “Chu tiểu thư vẫn khỏe
chứ?”.
Buổi trưa Chu Chu cử đòi xuất viện, bác sĩ cũng nói có thể về nhà nghỉ ngơi, Nam
Cung Thiên Ân bèn đồng ý.
Tiểu Nguyên vừa vội việc trong tay vừa sốt ruột nói: “Đại thiếu gia, sau bữa tối Chu
tiểu thư lại bắt đầu sốt, tôi đang làm đá hạ sốt cho cô ấy”.
“Làm sao thế?”.
“Không biết nữa.”
Nam Cung Thiên Ân đi lên tầng, vào phòng ngủ của Chu Chu, quả nhiên nhìn thấy
gương mặt cô ta đỏ ửng tựa vào đầu giường nhằm mắt nghỉ ngơi.
Anh đi tới, giơ tay lên sờ trán cô ta, quả nhiên vẫn hơi nóng.
Cảm nhận được sự lại gần của Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu từ từ mở mắt ra, đôi
mắt đỏ ửng nhìn chăm chăm anh.
“Có phải rất khó chịu không?”, Nam Cung Thiên Ân lại sở cổ cô ta: “Có lẽ là vết
thương bị viêm, anh đưa em về bệnh viện”.
Nói xong, anh cúi người định bế cô ta khỏi giường, Chu Chu lúc này lại đột nhiên
ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Đôi môi nóng bỏng của cô ta, Nam Cung Thiên Ân
giật mình, sau đó nghiêng mặt đi nói: “Chu Chu, em ốm rồi”.
“Thiên Ân… xin lỗi, rất xin lỗi.”, Chu Chu ôm chặt anh, gương mặt nhỏ nhắn vùi
vào lòng anh khóc như mưa: “Đều là lỗi của em, tay là do em cố ý làm bỏng, đàn
cũng là em tự làm hỏng, tối qua cũng là em cố ý làm phiền hai người… vì em chỉ
cần vừa nghĩ đến việc có lẽ anh đang ôm Tinh Nhiên nằm trên giường thân mật, là
lòng em lại như dao cắt, em không nhịn được muốn quấy rối hai người…
“Thiên Ân, mọi việc em làm đều chỉ vì thăm dò, thăm dò tình cảm của anh với em
và với Tinh Nhiên, nhưng em lại nhận ra dù anh đối xử tốt với em thế nào thì tim
anh cũng vẫn ở chỗ cô ấy”, Chu Chu ôm chặt anh, khóc vô cùng đau lòng: “Anh
yêu cô ấy rồi sao? Anh đã nói anh sẽ không yêu người khác… Thiên Ân…. anh đã
hứa với em”.
Nam Cung Thiên Ân không cảm thấy ngạc nhiên, anh cũng không ngốc đến mức
chút mảnh khỏe này cũng không nhìn ra, anh chỉ không nỡ trách cô ta, dù sao cô
ta cũng vì yêu mới làm như vậy, dù sao cũng là anh phụ cô ta!
“Xin lỗi, Chu Chu…”, anh xoa tóc cô ta, đau lòng đến mức không biết phải nói gì.
“Em biết, lúc đầu đột nhiên biến mất là lỗi của em, nhưng em cũng là bị ép. Thiên
Ân, anh có biết em ở bên đó cố gắng làm thêm kiếm tiền chính là để có thể thoát
khỏi mẹ em về tìm anh, khó khăn lắm em mới về được, nhưng anh lại, nước mắt
càng lần nhiều hơn, cô ta nghẹn ngào nói không nên lời.
“Anh tưởng em không cần anh nữa…”
“Sao em có thể không cần anh, anh quên lời hứa của chúng ta trước kia rồi sao? Rõ
ràng chúng ta đã nói phải ở bên nhau trọn đời, sao anh có thể đột nhiên lấy người
khác?”, Chu Chu ngắng gương mặt ướt nước mắt lên, nhìn chăm chăm anh, bàn
tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt đẹp trai của anh: “Thiên Ân, anh quên rồi sao? Em
đã nói em sẽ đích thân chăm sóc anh cả đời, dù anh sống được đến bao nhiêu tuổi,
dù sức khỏe anh có tốt không em cũng sẽ ở bên anh. Tinh Nhiên có Lâm An Nam
yêu cô ấy, có Kiều nhị thiếu gia thích cô ấy, nhưng em chẳng có gì cả, đến cả một
người bạn em cũng không có, đến cả mẹ em cũng không thương em, trong thế giới
của em chỉ có anh thôi… xin anh đừng bỏ em được không? Em thực sự không thể
mất anh!”.
“Chu Chu…”.
“Thiên Ân. Chu Chu vội vàng ngắt lời anh: “Tinh Nhiên là một cô gái tốt, em biết
anh thích cô ấy, nhưng người cô ấy yêu không chỉ có anh. Người chân chính đợi
anh chục năm, yêu anh chục năm là em, là em mà. “.
“Anh căn bản không biết được nỗi khổ những ngày qua của em, mỗi khi thấy anh
và Tinh Nhiên ở bên nhau là tìm em đau như muốn chết đi. Biết trước khó chịu như
vậy thì lúc đầu em thà bị chết đuối dưới sông cũng không muốn được người ta cứu
lên.
“Thiên Ân, em biết anh vẫn rất yêu em, rất quan tâm em, cho nên… xin anh về bên
em được không? Lời hứa của chúng ta vẫn còn, anh không thể để mình em gìn giữ
nó được”.
Cánh tay Nam Cung Thiên Ân đang ôm cô ta dân siết lại, nước mắt của cô ta khiến
tim anh như tan ra.
Chu Chu vẫn nức nở bên tai anh: “Thiên Ân, nếu anh bỏ em thì em sẽ không sống
tiếp được nữa…
Ở nhà Diễu Mỹ một đêm, Bạch Tinh Nhiên bèn dọn đến chung cư của Tô Tích.
Ba ngày liền, Nam Cung Thiên Ân không có dấu hiệu tìm cô, cô đau lòng đồng thời
trái tim cũng dẫn bình ổn lại. Nếu Nam Cung Thiên Ân cứ thể chọn Chu Chu, vậy
anh cũng không đáng để cô yêu, cô cuối cùng cũng có thể được giải thoát.
Thoát khỏi thế giới của anh, làm công việc mình thích, tìm người mình cần tìm, có
lẽ sẽ buồn một thời gian rất dài, nhưng cô có thể chịu được, cũng như lúc đầu bị
Lâm An Nam phản bội vậy.
Cuộc đời của cô không chỉ có tình yêu, cho nên cô chắc chắn sẽ không vì một người
đàn ông mà khiến bản thân mình hỏng hẳn, nhất định sẽ không, nhất định không
thể.
Tô Tích đặt ba phần công việc trước mặt cô rồi nói: “Mặc dù ba công ty này không
bằng Tập đoàn Nam Cung, nhưng thực lực đều không kém, có tiềm năng phát triển
tốt”.