Hứa Nhã Dung nhìn cô ta một cái, không đáp.
Bạch Ánh An tưởng mình lại nói sai rồi, vội vàng dùng tay bịt miệng mình không dám hó hé gì nữa.
Chắc là không quen với căn biệt thự này, cả tối Bạch Tinh Nhiên chẳng ngủ ngon giấc, ngày hôm sau mới sáng ra đã dậy rồi.
Mặc dù rất không muốn đối mặt với người ở đây, nhưng vì mang thai cũng không thể từ sáng đến tối ở trong phòng, cô quyết định nhân lúc mọi người chưa dậy đi dạo trong vườn hoa.
Biệt thự của nhà họ Bạch không bằng một phần mười của nhà Nam Cung, nhưng
một phần mười của nhà Nam Cung, nhưng cũng coi như là rộng rãi, xa hoa, co sở vật chất cần có thì đều có đủ.
Cứ tưởng mình dậy sớm thế này thì sẽ không gặp lại người nhà họ Bạch, không ngờ vừa đến vườn hoa đã thấy Bạch cảnh Bình đang tập thể dục buổi sang cạnh bể boi. Cô dừng bước, xoay người định đi về.
Bạch Cảnh Bình đã nhìn thấy cô, phát hiện cô định đi thì gọi cô: "Tinh Nhiên".
Bạch Tinh Nhiên chỉ đành xoay đầu lại, cười nhạt với ông ta: "Chủ tịch Bạch, chào buổi sáng".
Nghe thấy cô gọi mình là chủ tịch Bạch, trong lòng Bạch cảnh Bình dâng lên chút thất vọng, nhưng ông ta không thể hiện sự hụt hẫng này ra, mà dọn dụng cụ tập thể dục, mỉm cười với cô nói: "Sao con cũng dậy sớm vậy? Người trẻ tuổi chẳng phải đều thích ngủ nướng sao, con xem Ánh An đi không đến 11 giờ thì chắc chắn không dậy nổi". Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Nghe thấy hai chữ "Ánh An" trong miệng ông ta, còn cả sự chiều chuộng trong giọng nói, cô chỉ cảm thấy cực kỳ chối tai.
Cùng là con gái của ông ta, nhưng đãi ngộ nhận được thì lại khác nhau một trời một vực.
Cô không nói gì, chỉ đứng yên ở đó nhìn ông ta.
Bạch Cảnh Bình vẫy tay với cô: "Lại đây ngồi đi, chúng ta nói mấy câu".
"Chủ tịch Bạch muốn nói gì với tôi?", mặc dù không muốn nói chuyện với ông ta, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn tiến về phía trước ngồi vào chiếc ghế cạnh ông ta.
Trong tiềm thức, cô vẫn gửi gắm chút hi vọng cho ông bố tàn nhẫn này, hi vọng ông ta có thể giúp mình đón mẹ và em trai về.
"Có thể đừng gọi bố là chủ tịch Bạch không? Nghe mất tự nhiên".
"Vậy tôi phải gọi ông là gì?", Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm ông ta hỏi vặn lại.
"Tinh Nhiên, bố biết con hận bố, nhưng bố mong con có thể nhanh chóng buông bỏ thù hận, chấp nhận sự giúp đỡ của bố, sống thật tốt".
"Điều kiện để tôi sống tốt đó là người nhà có thể khỏe mạnh bình an, điều này ông hoàn toàn có thể giúp được tôi, nhưng ông sẽ giúp ư?".
"Đợi việc này qua đi, bố nhất định sẽ thuyết phục Hứa Nhã Dung đón họ về".
"Xem ra ông vẫn thiên vị cô con gái cưng của ông", Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, nếu thái độ của ông ta đã rõ ràng, vậy thì không cần phải nói tiếp với ông ta nữa.
Bạch Ánh An muốn làm thiếu phu nhân nhà Nam Cung, người làm bố như ông ta đương nhiên phải ủng hộ hết mình, thế mà cô còn ngốc nghếch đến mức ôm hi vọng với ông ta.
"Tinh Nhiên, con muốn thân phận thiếu phu nhân nhà Nam Cung vậy sao?”, Bạch Cảnh Bình nói với bóng lưng cô, thấy cô dừng bước, ông ta ngay lập tức đứng dậy đi theo, hai tay nắm lấy vai cô nói nghiêm túc: "Trên đời này người tốt nhiều lắm, đợi con sinh xong, bố nhất định sẽ dốc hết lòng hết dạ để ý một người tốt cho con, với điều kiện nhà họ Bạch chúng ta, tìm một người môn đăng hộ đối không khó. Đến lúc đó bố nhất định sẽ tổ chức linh đình cho con, để con hãnh diện gả đi...".
"Đủ rồi!", Bạch Tinh Nhiên bỗng ngắt lời ông ta, Bạch cảnh Bình bị cô ngắt lời vậy thì há miệng, cuối cùng không nói tiếp nữa.
"Xin đừng dùng ánh mắt nhìn con gái cưng của ông để nhìn tôi, tôi chỉ cần người
"Xin đừng dùng ánh mắt nhìn con gái cưng của ông để nhìn tôi, tôi chỉ cần người nhà của tôi, cái khác không cần, dù là cái ghế thiếu phu nhân nhà Nam Cung hay là hãnh diện gả đi mà ông nói. Nếu ông không giúp được tôi, thì xin ông câm miệng đi!".
Nói xong, cò xoay người nhanh chân đi về phía căn nhà.
Bạch Cảnh Bình nhìn bóng lưng bỏ đi nhanh chóng của cô, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.
Với cô con gái cố chấp này, giờ ông ta muốn bù đắp cũng không bù đắp nổi.
Bạch Tinh Nhiên vừa về đến cửa nhà chính thì thấy Hứa Nhã Dung đứng ở cửa nhìn mình.
Cô khựng lại, xem ra cảnh vừa nãy trong vườn hoa đã bị thấy rồi, nhưng cô không sợ hãi, hơi cúi đầu đi ngang qua bà ta.
"Có phải mày rất muốn biết tình hình hiện giờ của em trai mày không?”, Hứa Nhã Dung nói một câu với bóng lưng cô.
Bạch Tinh Nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn chằm chằm bà ta dửng dưng nhả ra hai chữ: "Đúng vậy".
Hứa Nhã Dung tiến lên, quan sát cô: "Mày giỏi lắm, đến cả Ánh An cũng không dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bố nó, thế mà mày lại dám".
"Ông ta không phải bố tôi, cho nên tôi dám".
"Cứng miệng có làm cơm ăn được không?".
Bạch Tinh Nhiên cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn dưới đáy lòng, liếc bà ta: "Tôi muốn gặp em trai tôi".
"Đương nhiên là không có vân đê gì", Hứa Nhã Dung dặn nữ giúp việc bên cạnh: "Vào phòng ngủ mang điện thoại của tôi ra".
Nữ giúp việc bước nhanh vào phòng ngủ, bà ta thong thả đi tới sofa ngồi xuống, cầm trà nóng trên bàn lên uống một hớp: "Nhưng mà tao phải nhắc mày trước, dạo này sức khỏe em trai mày không tốt lắm, ngày nào cũng phải trị liệu, mà để không cho mày tìm được nó, tao chỉ đành thuê bác sĩ riêng cho nó. Bác sĩ riêng ấy mà, tốt chút thì giá đắt đến khó tin, kém chút thì lại sợ làm ảnh hưởng bệnh của nó, đúng là khó chọn".
Bạch Tinh Nhiên sốt ruột, bực mình chất vấn: "Nhà họ Bạch lắm tiền thế mà còn để ý chút tiền thuốc men sao? Sao không thể thuê bác sĩ tốt chút cho nó chứ?"
"Nó có phải con cái nhà họ Bạch đâu, nhà họ Bạch sao phải thuê bác sĩ tốt cho
nó?", Hứa Nhã Dung lạnh lùng nói.
"Phu nhân, điện thoại của bà", giúp việc đưa điện thoại của bà ta lên.
Hứa Nhã Dung nhận lấy, bấm gọi số nước ngoài, để loa ngoài. Mà đầu bên kia nhanh chóng vang lên tiếng nước nở của Chu Tuệ: "Bạch phu nhân, hôm nay bác sĩ Chung sao chưa đến, bệnh của Tiểu Ý lại bắt đầu trở nặng rồi".
Hứa Nhã Dung nói: "À, bác sĩ Chung mấy hôm nay về nước rồi, phải mấy hôm nữa mới qua đó".
'Vê nước rồi? Vậy phải làm sao? Tiểu Ý phải làm sao đây?".
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy Chu Tuệ nói vậy thì ngay lập tức lao đến giật điện thoại trong tay Hứa Nhã Dung, sốt ruột nói: "Mẹ, Tiểu Ý sao rồi? Nó làm sao?".
Chu Tuệ sửng sốt: "Tinh Nhiên, là con sao? Con vẫn khỏe chứ?".
"Mẹ, con đang hỏi mẹ, Tiểu Ý làm sao?", cô vội vàng hỏi.
"Tiểu Ý dạo này phát bệnh, lại đúng lúc bị cảm".
"Sao lại thế...".
Hứa Nhã Dung nhìn dáng vẻ sốt ruột của Bạch Tinh Nhiên, mỉm cười cầm điện thoại về, nói: "Em này, Bạch Tinh Nhiên muốn gặp Tiểu Ý, em mở cuộc gọi video cho nó nhìn đi".
Nói xong, bà ta chuyển điện thoại thành cuộc gọi video trước, sau đó đưa cho Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên run rấy cầm điện thoại, nhìn Tiểu Ý bỗng xuất hiện trên màn hình, nó gầy hơn lần trước cô thấy, lúc này đang nằm trên chiếc giường nhỏ, trên mũi cắm ống thở, như là ngủ rồi, nhưng lại ngủ
ống thở, như là ngủ rồi, nhưng lại ngủ không yên giấc chút nào, vừa nhìn đã biết là bị sự hành hạ của bệnh tật.
Chỉ nhìn một cái, Bạch Tinh Nhiên đã đau lòng đến mức rơi nước mắt.
Chu Tuệ thấy cô khóc đau lòng vậy thì dịu dàng an ủi: "Tinh Nhiên, con đừng lo, Tiểu Ý sẽ khỏe lên thôi".
Nhìn thấy em trai mình luôn yêu thương thế này sao cô có thể không lo lắng? Nhưng để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ, Bạch Tinh Nhiên vẫn bịt miệng, không để bản thân quá mất kiểm soát.
"Tinh Nhiên này, con thế này, Tiểu Ý nhìn thấy sẽ rất đau lòng đó", Hứa Nhã Dung cười giả tạo nói: "Hay là chúng ta dập máy đã, hôm khác nói sau".