Chương 279: Ra ở riêng (3)
Mặc dù Phác Luyến Dao là một mối đe dọa rất lớn đối với cô, nhưng vừa nghĩ đến vụ tai nạn xe của cô ta rất có thể là do Bạch Ánh An sắp đặt, cô lại lạnh cả người. Vừa thương xót cho Phác Luyến Dao, cô vừa nghĩ bản thân ngày nào đó liệu cũng có chết giống như vậy không? Dù sao đối với Bạch Ánh An mà nói, cô bây giờ cũng là một mối đe dọa.
Mà lòng dạ độc ác của Bạch Ánh An, cô bây giờ cũng coi như được mục sở thị rồi.
Từ sau khi ở khu nghỉ dưỡng về, mọi việc đều có vẻ rất êm ả, Bạch Ánh An thậm chí còn không hề cảm nhận được nam Cung Thiên Ân đối với mình có gì khác.
Tối nay về nhà mẹ đẻ chúc mừng, buổi tối gần đến giờ Bạch Ánh An về, Hứa nhã Dung dặn dò cô ta: “Phác Luyến Dao đó ngày nào còn chưa chết, con không được buông lỏng cảnh giác đâu biết chưa?”.
“Mẹ, con biết rồi”, Bạch Ánh An cười khanh khách nói: “Dù sao con thấy cô ta nhất thời sẽ chưa tỉnh lại được đâu, nếu như cô ta dám tính lại, con sẽ cho cô ta chết thêm lần nữa, sợ gì cô ta chứ”.
“Cái đó không nói trước được”, Hứa nhã Dung than thở: “Giết người nguy hiếm lắm, lần này mẹ có thế làm xe bốc cháy hủy đi chứng cứ, khiến cảnh sát không tìm được manh mối, lần sau chưa chắc đã may mắn vậy đâu”.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, mẹ, con về trước đây”, Bạch Ánh An đi đến bên xe, mở cửa bước lên xe.
Hứa nhã Dung hình như nhớ ra gì đó liền hỏi: “Phải rồi, nam Cung Thiên Ân dạo này thế nào?”.
“Vần tốt ạ, nhưng đối xử với con vẫn lúc nóng lúc lạnh”, Bạch Ánh An không đế tâm bĩu môi: “Con nghĩ tính cách của anh ấy chính là như vậy, không sao đâu, chí cần anh ấy đối xử tốt với con là đươc”.
“Thế buổi tối các con…”.
“Mẹ…”, Bạch Ánh An hờn dồi lườm mẹ cô ta một cái: “Làm gì có ai từ sáng đến tối cứ hỏi chuyện đó thế”.
“Mẹ quan tâm con mà, nói với con
bao nhiêu lần rồi, con cái mới là bùa hộ mệnh tốt nhất của con”, Hứa nhã Dung nói có vẻ không hài lòng.
Bạch Ánh An nghĩ một lúc: “Đại thiếu gia mấy hôm nay hay về nhà, tối nay con thử xem sao”, nói rồi, cô ta cười ngượng ngùng: “Con về đây, bao giờ bố về mẹ chào bố hộ con nhé”.
“Ông ấy à, mấy hôm nay cũng không biết bận cái gì mà bận như điên, cả ngày không thấy đâu”.
“Bố con làm việc lớn mà, mẹ đừng có oán trách nữa”, Bạch Ánh An cười gạt phanh tay xuống, lái xe đi ra phía cửa chính.
Từ sau khi Bạch Ánh An ra khỏi nhà họ Bạch, không hề về thẳng nhà nam Cung, mà rẽ vào một cửa hang đồ hiệu ở trung tâm thương mại thành phố mua một bộ đồ lót gợi cảm.
nhìn bộ đồ nhỏ màu đen, Bạch Ánh An tủm tím cười, không có con quỷ cái Phác Luyến Dao đó giở trò, chuyện của đứa bé cũng qua rồi, tối nay chắc sẽ không còn lí do gì để thất bại nữa nhí?
Cô ta vui vẻ trở về tầng hai của nhà nam Cung, vừa hay gặp nam Cung Thiên Ân cầm giấy tờ ra khỏi phòng làm việc, bộ dạng giống như chuẩn bị ra ngoài.
Cô ta bước vội lên đón, nhìn anh hỏi: “Đại thiếu gia, sắp đến giờ ăn cơm rồi, giờ anh lại ra ngoài sao?”.
“ừ, có chút việc gấp”.
“Vậy tối anh có về không?”.
Nam Cung Thiên Ân dừng bước nhăm chú nhìn cô ta: “Ánh An, có muốn ra ngoài ở không?”.
“Hả? Ra ngoài ở?”.
“ừ, chỉ hai chúng ta thôi”.
“Chỉ hai người thôi?”, đáy mắt Bạch Ánh An lóe lên nét hưng phấn, mặc dù cô ta luôn cảm thấy bản thân nên ở lại nhà nam Cung làm thiếu phu nhân. nhưng tình hình bây giờ khác rồi, cô bây giờ sốt ruột muốn có một đứa con đế củng cố thân phận, nếu như cùng nam Cung Thiên Ân ở riêng chỉ có hai ngươi, có rất nhiều việc làm sẽ tiện hơn, tình cảm với nam Cung Thiên Ân cũng có thế được bồi đắp.
“Được ạ, chúng ta đến chung cư ờ sao?”, cô ta cười khanh khách.
Đợi cô ta có thai rồi lại trở về căn biệt thự này cũng chưa muộn, cô ta nghĩ vậy.
“Không, ở chung cư thiệt thòi cho em quá, chúng ta ở biệt thự ven núi nhé”, nam Cung Thiên Ân vẫn cười dịu dàng.
“Thật ra chỉ cần có thể ở cùng anh, em ở đâu cũng vui, hơn nữa căn chung cư bên đó cũng không tệ”,
Bạch Ánh An ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì vui sướng lắm, biệt thự ven núi là khu giàu có sang trọng nổi tiếng nhất Châu Thành, nhà họ Bạch của cô ta vẫn luôn muốn mua một căn nhưng lại tiếc tiên.
Không ngờ nhà nam Cung lại có bất động sản ở ven núi, hơn nữa nam Cung Thiên Ân còn định dẫn cô qua đó ở riêng!
“Thế em thu xếp đồ đạc đi, bảo chú Vương đưa em qua đó, nhân tiện tham quan nhà bên đó xem có thích không”, nam Cung Thiên Ân nhẹ nhàng đưa bàn tay vuốt nhẹ qua mấy sợi tóc của cô ta, dịu dàng vô cùng.
Bạch Ánh An gật dầu: “Vâng”.
“Vậy anh đi làm việc đã”, nam Cung Thiên Ân bỏ bàn tay ra khỏi tóc cô ta, lúc đi ngang qua người cô ta, nụ cười trên gương mặt ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Bạch Ánh An đã từng cùng bố đến khu biệt thự ven núi xem nhà,
cũng biết cơ bản tình hình bên đó, trong đó có một căn diện tích lớn nhất, thiết kế lộng lẫy nhất thậm chí còn có giá hơn 200 triệu tệ, cao đến mức bố cô ta chỉ có thể thèm rỏ dãi.
Cô ta cho rằng, với thực lực của nhà nam Cung, nếu như muốn mua một căn nhà, nhất định sẽ lựa chọn căn đắt nhất tốt nhất. Cho dù không chọn căn đó, thì chắc cũng phải chọn mấy căn đẳng cấp thứ hai, như vậy mới phù hợp với thân phận nhà nam Cung chứ đúng không?
“Thiếu phu nhân, đến nơi rồi”, lão Vương nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, nhắc lần thứ hai.
Bạch Ánh An đánh giá căn biệt thự ven núi diện tích nhỏ nhất này, thiết kế tầm thường nhất, vị trí và môi trường xung quanh kém nhất, cảm giác không dám tin hỏi: “Chú Vương, là ồ đây sao? Chú có đi sai không?”.
“Chính là chỗ này, thưa thiếu phu nhân”, lão Vương gật đầu, sau đó xuống xe giúp cô ta mở cửa xe.
Bạch Ánh An bước ra khỏi xe, đứng trước căn biệt thự nhỏ này, thẫn thờ rất lâu vẫn không định thần lại được.
Mãi đến khi điện thoại reo lên, cô ta mới hoàn hồn lại từ sự khó hiếu và kinh ngạc, cầm điện thoại liếc nhìn số điện thoại bên trên xong, cố gắng ổn định lại cảm xúc rồi mới bấm nút nghe.
“Đến nơi chưa?”, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của nam Cung Thiên Ân.
Bạch Ánh An khó khăn nở một nụ cười: “Đến rồi, vừa mới đến, nhưng mà…”.
“Sao thế?”.
“Đại thiếu gia, anh mua căn biệt thự số 10 ạ?”.
“Không phải là mua, mà là thuê”, nam Cung Thiên Ân cười rõ hơn: “Anh vốn định đế em ở biệt thự số 1, nhưng sau đó lại nghĩ, biệt thự sô’ 1 to quá sợ em ở đó trống trải, dù sao em cũng không quan tâm ở căn nào mà, nên cứ thuê căn nhỏ môt chút”.
“Em…”, Bạch Ánh An há miệng cứng lưỡi, không nói nên lời.
Hóa ra biệt thự số 1 đúng là của nhà nam Cung, to quá sẽ trống trải sao? Cô ta không thấy trống trải chút nào hiểu không? Ban nãy cô ta chỉ là làm bộ làm tịch mới nói mấy câu như thế, không ngờ nam Cung Thiên Ân lại coi là thật.
“Sao thế? Không thích căn đó à?”, nam Cung Thiên Ân thấp giọng hỏi.
Bạch Ánh An cắn răng, lắc dầu vẫn giữ nụ cười: “Không, em thấy rất đẹp, rất tinh tế”.