Chương 280: Mất hết thể diện
“Vậy thì tốt, em tự chăm sóc mình, nghi ngơi sớm đi, anh cúp máy đây”.
“Đại thiếu gia, tối nay mấy giờ anh về?”, vấn đề của Bạch Ánh An vẫn chưa hỏi xong, nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia đã cúp máy rồi.
nghe thấy tiếng tút tút vang lên ở đầu bên kia, cô ta bực mình rụt điện thoại xuống, lại nhìn căn biệt thự nhỏ tinh tế trước mặt.
Căn nhà này chí hợp mấy ông chủ chẳng có mấy tiền nhưng lại thích làm màu, không ngờ nam Cung Thiên Ân lại để cô ta ở đây, còn không bằng ở trong chung cư view sông.
Cô ta thăm quan một vòng căn nhà, cô ta đã ở quen nhà to thực sự hơi coi thường kiểu nhỏ này, nhưng việc đến đến nước này, cô ta cũng chí đành chấp nhận.
Cuối cùng cô ta về phòng ngủ, sau khi tắm xong thì tựa vào giường xem tivi đợi nam Cung Thiên Ân về, đợi đến khuya cũng không đợi được nam Cung Thiên Ân về, cuối cùng nằm xuống giường thiếp đi.
Cách lễ cưới ngày càng gần, Bạch
Tinh nhiên cũng dần trở nên bận rộn,
hôm nay mới sáng ra Lâm An nam
đã gọi điện hẹn cô đến khách sạn chọn bánh gato.
Cô đồng ý, về phòng ngủ thay quần áo xong, lúc ra cửa ánh mắt vô thức dừng ở cánh cửa nhà bên cạnh.
Từ sau khi về từ khu nghỉ dưỡng,
nam Cung Thiên Ân không ở đây nữa, trong lòng cô thế mà lại hơi buồn.
Cô bị cảm giác của mình làm cho hết hồn, còn một tuần nữa là cô sẽ kết hôn với Lâm An nam rồi, thế mà còn có cảm giác này với nam Cung Thiên Ân? Thực sự là không nên!
Cô hít sâu một hơi, sau khi khóa cửa thì đi về phía thang máy.
Bánh gato năm tầng, trông vừa chất lại vừa đẹp, đặc biệt là cặp đôi hình người bên trên vô cùng đáng yêu, Bạch Tinh nhiên chỉ nhìn một cái đã thích ngay.
“Em cảm thấy thế nào?”, Lâm An nam hỏi.
“Rất đẹp”.
“Vậy chọn nó đi”.
“Được”, Bạch Tinh nhiên gật đầu.
Sau khi chọn xong bánh gato, giám đốc khách sạn vừa tiễn hai người ra cửa vừa cười tủm tím nói: “Mầu bánh này là loại đắt hàng nhất trong khách sạn chúng tôi, bà Lâm tinh mắt quá”.
Bà Lâm… xưng hô xa lạ quá, Bạch Tinh nhiên bỗng có cảm giác hơi không quen.
Lâm An nam thì lại rất hài lòng với cách gọi này của giám đốc khách sạn, giơ tay kéo Bạch Tinh nhiên vào lòng nói: “Cảm ơn giám đốc Hoàng, hôm cưới nhất định sẽ cho ông một
bao lì xì to”.
“Thật à? Vậy thì cảm ơn Lâm thiếu gia nhé!”, giám đốc Hoàng ngay lập tức mừng như nở hoa.
“Không cần cảm ơn, vất vả cho ông rồi”, Lâm An nam cười cúi đầu nói với Bạch Tinh nhiên: “Đi thôi, chúng ta lại đi xem lễ phục sửa xong chưa”.
“Được”, Bạch Tinh nhiên cười gật đầu, lúc đang định lên xe ra về cùng anh ta thì lại bị một chiếc xe đi từ phía trước đến chặn đường.
Xe dừng trước mặt hai người, trợ lý nhan bước ra từ ghế lái, sau đó mở cửa hàng ghế sau: “Thiên Ân thiếu gia, đến Khách sạn Ánh Dương rồi”.
nam Cung Thiên Ân đương nhiên biết là đến rồi, anh không những biết mà còn nhìn thấy Lâm An nam và Bạch Tinh nhiên ôm ấp cùng đi ra từ bên trong.
Anh gập văn kiện trong tay, chân phải thon dài bước ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí giữa cả hai như ngưng đọng trong chốc lát.
Bạch Tinh nhiên biết nam Cung Thiên Ân thỉnh thoảng sẽ thuê phòng hội nghị của Khách sạn Ánh Dương đế đón tiếp khách nước ngoài, nhưng không ngờ lại trùng hợp thế, không ngờ hôm nay cũng đến đây.
“Anh họ, trùng hợp thật, anh đến đây họp à?”, Lâm An nam bất giác
ôm chặt vai Bạch Tinh nhiên, trên mặt là nụ cười ôn hòa.
Hai từ ’trùng hợp’ dường như trở thành lời mở đầu mỗi lần họ gặp nhau.
Còn nam Cung Thiên Ân cũng như mọi lần mím cười lịch lãm với anh ta: “Trùng hợp ghê”.
Trợ lý nhan ngẩng dầu nhìn nam Cung Thiên Ân một cái, thì ra đây mới là mục đích anh đến đây họp trước một ngày? Có cần phải thế không?
“Đúng rồi, anh họ, vết thương của Phác tiếu thư thế nào rồi?”, Lâm An nam hỏi vì phép lịch sự.
Vấn dề này chính là vấn dề Bạch Tinh nhiên vẫn luôn muốn biết,
nhưng cô không hiểu tại sao nam Cung Thiên Ân lại chuyến mắt sang cô vào lúc này, hơn nữa còn trả lời rõ từng chữ một: “Tôi nghe Thấm Khác nói sáng nay cô ấy đã tính rồi, hơn nữa đã vượt qua nguy hiếm tính mạng”.
Lâm An nam giật mình, Phác Luyến Dao tính rồi, vậy có phải có nghĩa là kế hoạch của Bạch Ánh An thất bại rồi không? nếu Bạch Ánh An thất bại, vậy anh ta và Bạch Tinh nhiên đương nhiên cũng sẽ bị liên lụy.
Mặc dù anh ta không chủ động giết Phác Luyến Dao, nhưng trong tiềm thức, anh ta vẫn hi vọng lần này cô ta đừng bao giờ tính lại nữa.
Còn Bạch Tinh nhiên thì không rảnh mà nghĩ xem Phác Luyến Dao tỉnh lại thì sẽ tạo thành tổn thất gì với mình, cô chí biết lúc này ánh mắt của nam Cung Thiên Ân rất kì lạ, dường như có thế chiếu vào tâm hồn của người khác.
Rốt cuộc anh đang nghi ngờ cô hay trách cô không chăm sóc tốt cho Phác Luyến Dao? Hi vọng là vế sau!
“nhưng bác sĩ nói cô ấy mất trí nhớ rồi, không nhớ được gì hết”, mãi một lúc nam Cung Thiên Ân đột nhiên bổ sung một câu, ánh mắt nhìn Bạch Tinh nhiên mơ hồ khó đoán.
nghe thấy câu này của anh, Lâm An nam thầm thở phào, thế còn được.
Sau khi nam Cung Thiên Ân nói xong câu này thì nhấc chân đi vào khách sạn.
Trợ lý nhan nhanh chân theo sau, sau khi cùng nam Cung Thiên Ân vào thang máy mới nhìn anh hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, sao anh lại muốn lừa họ là Phác tiếu thư mất trí rồi?”.
nam Cung Thiên Ân trầm ngâm mấy giây mới khẽ nói: “Đế thiên hạ thái bình”.
Đến tận sau khi nam Cung Thiên Ân đi ngang qua mình, Bạch Tinh nhiên mới lặng lẽ thở phào, sau đó như nhớ ra cái gì nói: “Vừa nãy Thiên Ân thiếu gia nói gì? Phác Luyến Dao thế nào rồi?”.
“Tính rồi, nhưng mất trí nhớ rồi”, Lâm An nam nói.
“Mất trí nhớ rồi? Sao lại bị va chạm nghiêm trọng vậy chứ?”, cô khẽ lấm bấm.
“như vậy không phải rất tốt sao?”, Lâm An nam mở cửa xe đế cô lên xe, còn mình cũng lên xe từ bên kia, rồi nắm tay cô cười khẽ nói: “như vậy thì sau này sẽ không có ai có thế cản trở em nữa”.
Bạch Tinh nhiên nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, nói: “Mặc dù cô ấy cứ cản trở tôi, nhưng tôi vẫn không mong thấy cô ấy bị hành như vậy”.