Bạch Tinh Nhiên nhìn vào que thử trên tay cô hỏi: “Lần trước cậu nói nếu que thử
rụng trứng xuất hiện hai vạch đỏ, chứng tỏ ngày rụng trứng đến rồi à?”.
“Đúng, sao thế? Cậu thử ra rồi à?”.
“Ừ, mình vừa nhìn thấy hai vạch đỏ”.
“Vậy thì mau lên, mặc chiếc váy ngủ thật sexy rồi kéo Nam Cung Thiên Ân lên
giường, chắc chắn một phát ăn ngay”.
“Thật không?”.
“Đương nhiên là thật rồi, cơ hội thụ thai sẽ là một trăm phần trăm.
“Nhưng mà..” Bạch Tinh Nhiên có hơi khó mở miệng: “Mình… muốn mình tự đi
tìm anh ấy để làn chuyện này thì khó xử lắm”.
“Bạch Tinh Nhiên.
“Minh đây”.
“Cậu rốt cuộc có muốn giữ vững vị trí Nam Cung thiếu phu nhân không hả? Rốt
cuộc có muốn thắng được con khốn kia không hả?”.
“Mình đương nhiên là muốn rồi”.
“Vậy thì mau hành động đi, vợ chồng với nhau có gì mà ngại? Mình cảnh cáo cậu,
rụng trứng chỉ là chuyện trong tích tắc, nếu lỡ mất tối nay thì cậu phải chờ đến
tháng sau, mà theo khả năng của con khốn kia, chắc tháng sau là lên được vị trí
ngay, lúc đó cậu hối hận cũng không kịp”.
Tuy Diêu Mỹ nói rất có lý, nhưng nếu bảo cô tự đến đòi Nam Cung Thiên Ân làm
chuyện đó, Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng khó xử.
Diêu Mỹ thấy cô vẫn đang do dự, giọng nói có vẻ sốt ruột hơn rất nhiều: “Bạch
Tinh Nhiên mình hỏi cậu, rốt cuộc cậu có yêu Nam Cung Thiên Ân không?”.
“Mình vẫn còn rất yêu”.
“Thua con khốn kia, cậu cam tâm không?”.
“Không cam tâm”.
“Vậy cậu còn do dự cái gì?”.
“Được, giờ mình đi đây”.
“Vậy là được, chúc cậu mang thai thành công một bé trai kháu khỉnh, đạp chết con
khốn kia luôn”.
Cúp điện thoại xong, Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, ánh mắt bất giác nhìn ra
ngoài cửa, cô phải qua đó tìm Nam Cung Thiên Ân thật sao? Hay là làm theo lời của
Diêu Mỹ, mặc bộ đồ ngủ sexy rồi đi?
Thôi vậy, cứ đi tìm anh ấy trước, xem lần này anh ấy có thể chủ động không, dù sao
trước đây đều là anh ấy chủ động.
Bạch Tinh Nhiên kéo cửa bước ra, suýt nữa thì Chu Chu đang từ phòng ngủ đối diện
bước ra đụng vào cô, cô sững sở, nhìn cô ta cười khẩy nói: “Chu tiểu thư muộn như
vậy còn chưa ngủ, không phải là lại nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì đấy chứ?”.
Chu tiểu thư nhìn cô mỉm cười: “Tinh Nhiên, cô đừng nói khó nghe vậy, tôi chỉ là
thấy hơi đau đầu nên muốn xuống dưới tìm thuốc uống thôi.
Bạch Tinh Nhiên đang gấp, mà cũng không có tâm trạng ở đây phí nước bọt với cô
ta, liền đi về phía phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân nhìn có vẻ rất bận, nghe hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện
thoại khác, tuy mỗi cuộc điện thoại rất ngắn, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn có hơi
sốt sắng. Diệu Mỹ nói đúng, nhớ cô lỡ mất lần này, thì lần sau đã là một tháng sau
rồi.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng gọi điện thoại xong, ngẩng đầu nhìn cô hỏi:
“Có chuyện gì không?”.
Mấy ngày hôm nay ngoài việc cô thỉnh thoảng mang thuốc đến, thì chưa bao giờ
chủ động tìm anh, cho nên anh rất tò mò vì sao tối nay cô lại đến đây.
“Em muốn… hỏi anh có định đi ngủ không?”.
Nam Cung Thiên Ân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa sẽ đi ngủ”.
“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không biết nên nói tiếp sao nữa.
Nam Cung Thiên cầm tài liệu lên mở các trang ra, lại đưa mắt nhìn sang cô: “Rốt
cuộc là có chuyện gì?”.
“Không… à không có chuyện”.
“Chuyện gì thế?”.
“Thực ra em muốn hỏi anh, anh còn muốn có con nữa không”.
“Muốn, sao thế?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái, cố tình hỏi. Thực ra anh
đã lờ mờ đoán ra ý của cô, cô đã làm công tác chuẩn bị mang thai lâu như vậy rồi,
mà mấy hôm nay lại đúng là ngày không an toàn của cô.
“Vừa hay hôm nay là ngày không an toàn của em, anh có muốn…, Bạch Tinh Nhiên
thực sự không thể nói tiếp về sau nữa, mặt cô đã đỏ bừng lên.
Nam Cung Thiên Ân lườm cô cười chế nhạo: “Bạch tiểu thư em đang mời anh làm
tình với em sao?”.
Đừng có nói thô tục thế chứ… Bạch Tinh Nhiên nghĩ bụng,
Nam Cung Thiên Ân thấy mặt cô đỏ như gấc, đành không trêu cô nữa, gập lại đống
tài liệu trong tay xong, anh đi vòng qua bàn, đến thắng trước mặt cô nhìn cô nói:
“Em phải nghĩ cho kỹ nhé, có con rồi thì cả đời này em càng không thể rời xa anh
nữa.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Em biết.
“Nếu đã như vậy, em bắt đầu đi”.
“Bắt đầu gì cơ?”.
“Quyến rũ anh đi, tối nay là em mời anh mà”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời: “Anh đừng có trêu nữa đi, em đang nghiêm túc đấy”.
Nam Cung Thiên Ân quay người, mở cửa phòng làm việc ra: “Em về phòng chuẩn
bị sẵn tư thế đi anh sẽ đến ngay”.
Bạch Tinh Nhiên đảo mặt lườm anh một cái, đành vác bộ mặt vừa ngại ngùng vừa
xấu hổ về phòng ngủ của mình.
Nghe nói khi cảm xúc tốt, tâm trạng tốt thì cơ hội thụ thai càng cao, tuy xấu hổ,
nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn lục dưới đáy va li tìm ra một bộ đồ ngủ sexy mặc lên
người.
Đứng trước gương, cô nhìn bộ đồ ngủ trong gương với phong cách hoàn toàn
không hợp với mình, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái, nghĩ bụng hay
thôi vậy.
Cô đang định cởi bộ đồ ngủ trên người xuống, Nam Cung Thiên Ân liền đi vào.
Thấy chiếc váy ngủ trên người có, ánh mắt anh lập tức sa sầm, nhìn cô hỏi: “Bộ đồ
này lấy ở đâu? Em có từ lúc nào thể”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời đảo mắt, nếu cô nói là mua từ ba tháng trước, liệu anh có
nghĩ rằng cô mua vì Lâm An Nam không?
“Tô Tích mua từ nước ngoài về cho em”.
“Trước đây mặc bao giờ chưa?”, anh đi tới, nhìn cơ thể lấp ló phía sau chiếc váy
ngủ màu đen của CÔ.
“Chưa, anh có phải là không biết em không thích kiểu hai dây này đâu”, Bạch Tinh
Nhiên ngượng ngùng giật chiếc váy ngủ: “Thực ra em cũng thấy không thoải mái,
hay là đi thay bỏ nó vậy”.
Cô vốn nghĩ là vì đứa con thì thôi mặt dày một lần vậy, nhưng biểu cảm của Nam
Cung Thiên Ân hình như cũng không thích cô mặc kiểu này lắm.
Nam Cung Thiên Ân giơ cánh tay ra ôm em cô, kéo cô lại lườm cô nói: “Nếu em
dám mặc như thế này trước mặt người đàn ông khác, anh sẽ xé xác em ra”.
“Mặc trước mặt anh mà em còn cảm thấy không quen, trước mặt đàn ông khác làm
sao em dám mặc chứ”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời, lẽ nào trong lòng anh cô là người
dễ dãi vậy sao?
“Em chỉ là vì con, anh đừng nghĩ nhiều…” Bạch Tinh Nhiên còn chưa giải thích
xong, cơ thể cô đã bị Nam Cung Thiên Ân ôm lấy, xoay người đè cô lên giường.
Nam Cung Thiên Ân hôn mạnh lên bộ váy ngủ của cô một cái, khi ngẩng đầu lên,
hai mắt đã mơ màng: “Sau này em đừng mặc thế này nữa.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc kiểu đồ ngủ này, điều cô không biết đó là, cơ thể
anh khi vừa nhìn thấy cô đã căng cứng lên, như một cậu thanh niên mới lớn chưa
từng nhìn thấy phụ nữ vậy.
Cảm giác này không dễ chịu chút nào, anh sợ cô không có nhiều sức để chơi với
anh kiểu trò chơi này, dù sao cô vốn không phải là loại phụ nữ đó.
Bạch Tinh Nhiên tò mò nhìn anh hỏi: “Vì sao chứ? Chẳng phải đàn ông đều thích
như vậy sao?”.
“Vì em mặc lên không đẹp”, Nam Cung Thiên Ân trả lời cô một cách ngắn gọn,
không để tâm đến trái tim cô bị đả kích đến mức thất vọng tràn trề, anh đè lên
người cô hôn lên lên gáy cô một cách điên dại.
Chiếc váy ngủ của cô vốn không che được mấy kia đã bị anh đẩy lên phía trên.
Bạch Tinh Nhiên ôm chặt lấy anh, nhắc nhở vào tai anh: “Thiên Ân… đừng quên
chuyện quan trọng, con chúng ta…
“Yên tâm, con chúng ta lát nữa sẽ đến thôi……… cô sợ anh còn không nhanh, đứa
bé sẽ đi mất, không đợi bọn họ nữa…
khó khăn lắm mới kéo được anh vào chủ đề chính, bên ngoài liền vọng lên những
tiếng gõ cửa liên hồi, kèm theo đó là giọng gấp gáp của Tiểu Nguyên: “Đại thiếu
gia, thiếu phu nhân, không hay rồi, Chu tiểu thư sốt cao bốn mươi độ, đại thiếu
gia, anh mau đưa cô ấy đi viện đi……….”