Chương 257: Suýt bị lộ (1)
Nam Cung Thiên Ân giật mình, vội kéo người cô ta lại, dìu cô ta từ dưới đất lên giường.
Bạch Ảnh An ngủ mê man rồi, Nam Cung Thiên Ân đặt cô ta lên giường rồi đứng bên cạnh nhìn cô ta chăm chú.
Bạch Ảnh An lúc này đầu tóc xóa xươi, quần áo xộc xệch, trên mặt nước mắt đầm đĩa, hốc mắt sưng đến phát sợ, nhếch nhác thảm hại vô cùng. Nam Cung Thiên Ân cuối cùng chỉ hít nhẹ vào một hơi, rồi quay người ngồi lên ghế sofa.
Mới sáng sớm, Bạch Tinh Nhiên đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Không chờ cô đặt bát đũa xuống đi mở cửa, Tiểu Ý đã chạy đi rồi, miệng còn vui vẻ hộ: “Nhất định là anh rể đến!”.
Tiểu Ý vui mừng mở cửa, nhưng người xuất hiện trước mặt cậu bé lại không phải Lâm An Nam mà là Tô Tích, cơ mà cậu bé vẫn rất vui mừng gọi một tiếng: “Chị Tôi Tích”.
“Tiểu Ý, lâu rồi không gặp, chị em có nhà không?” Tô Tích bước vào trong, đi thẳng vào phòng ngủ.
“Mình ở đây”, Bạch Tinh Nhiên đi ra khỏi bếp, thấy Tô Tích cười nói: “Sao hôm nay lại có thời gian sang đây thế, hay lại có tin vui gì muốn báo cho mình?”.
Tô Tích đi về phía cô, kéo tay cô vào phòng ngủ.
Bạch Tinh Nhiên bị vẻ nghiêm trọng trên mặt cô ấy làm cho chột dạ, trong lòng bắt đầu dần dần thấy không yên, nếu như là tin tốt, Tô Tích sao lại có biểu cảm này được?
“Rốt cuộc là sao thế? Cậu đừng dọa mình”, sau khi ngồi xuống sofa, cô nhìn Tô Tích nói.
Tô Tích nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Hôm nay mình nghe thấy Kiều Tư Hằng nói chuyện điện thoại là đứa bé trai Bạch Ánh An bế về chết rồi”.
Bạch Tinh Nhiên bị sốc, hỏi theo bản năng: “Sao có thể?”.
“Mình nghe thấy rõ ràng, qua đời chiều ngày hôm qua, hôm nay hỏa táng ở nhà tang lễ”, Tô Tích nhìn cô. “Sao thế? Người nhà họ Bạch không nói với cậu chuyện này à?”
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, đôi mắt nhìn cô ấy dần dần nhòe đi, rồi nằm chặt lấy bàn tay Tô Tích lo lắng nói: “Hứa Nhã Dung không nói cho mình biết, nhất định là cậu nghe nhầm đúng không? Nhất định là nghe nhầm rồi! Tô Tích, cậu đừng dọa mình… cậu biết mình sợ chuyện này, cậu biết mà…”.
Nói đến đây, cô sốt ruột đến phát khóc.
Tô Tích bất lực thở dài, nhìn cô nói: “Thật ra lúc này mình cũng bối rối không biết có nên nói cho cậu biết không, chính là vì sợ cậu kích động buồn bã như bây giờ đấy”.
Cô ấy cũng định sẽ không nói cho Bạch Tinh Nhiên biết, nhưng cô ấy không nói sớm muốn cũng sẽ có người nói, cho nên dứt khoát đích thân đến kể với cô.
“Cậu mau nói đi! Việc này nhất định không phải là thật!”, Bạch Tinh Nhiên lay lay cánh tay Tô Tích,
“Tinh Nhiên, cậu bình tĩnh đi đã, Tô Tích năm chặt bàn tay cô: “Lúc trước cậu đi khám mình đứng ở bên cạnh máy siêu âm, mình nhìn thấy rõ ràng con của cậu là một bé gái khỏe mạnh, mặc dù mình không biết rốt cuộc là ai đã trảo con của cậu, nhưng mình tin chắc chắn đứa bé ở nhà Nam Cung không phải con của cậu.
“Nhưng Kiều thiếu gia đã nói không ai có thể tráo đứa bé rồi mà”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu.
“Cậu nghe mình nói, mình nhờ mẹ chồng mình điều tra rồi, một ngày trước hôm cậu sinh có một sản phụ sinh được một bé trai bị bệnh tim bẩm sinh, cô ta không muốn đứa bé này nên lén lút bỏ đi. Mình đoán đứa bé Bạch Ảnh An bể về nhà Nam Cung chắc chắn là đứa bé bị người phụ nữ kia bỏ lại ở bệnh viện”.
“Nói vậy… con của mình nhất định là bị người ta tráo đi rồi?”, Bạch Tinh Nhiên kích động kêu lên: “Nhưng tên khốn đó rốt cuộc là ai chứ? Tại sao hắn không trả con lại cho minh?”.
Gần đây Bạch Tinh Nhiên vì tìm con, lên mạng xem được rất nhiều vụ án buôn bán trẻ em, trong đó đó vụ bác sĩ bệnh viện phụ sản cấu kết với người ngoài đánh cắp trẻ sơ sinh, sau đó nói dối rằng đứa bé bị chết non.
Cô là con gái của mình cũng bị bác sĩ phụ sản bể đi vì mục đích này, bế con của có đi, rồi đối cho cô một đứa bé bị người ta bỏ rơi, thần không biết quỷ không hay.
“Xin lỗi nhé, Tinh Nhiên”, Tô Tích áy náy nói: “Vốn định đợi đến tiệc mừng đứa bé được 100 ngày cắt mấy sợi tóc để đi làm xét nghiệm ADN cho cậu, không ngờ chẳng đợi được đến 100 ngày đứa bé đã mất rồi”.
“Thật sự không điều tra ra được là ai tráo đứa bé ư? Kiều thiếu gia cũng không tra ra được à?”, Bạch Tinh Nhiên vẫn không tin, Kiều thiếu gia là giám đốc của Bệnh viện Hằng Tinh, sao có thể không điều tra ra được việc này chứ?
Tô Tích lắc đầu: “Anh ấy nói vẫn đang điều tra, nhưng không tra ra được”.
Dừng một lúc, Tô Tích nói tiếp: “Tinh Nhiên, bất luận thế nào, cậu chỉ cần tin là con cậu vẫn còn sống, nhất định sẽ có cơ hội tìm lại con bé, hiểu chưa?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, ngoài tin tưởng ra thì cô còn có thể làm gì chứ?
Hai người im lặng một lúc, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhẹ giọng nói: “Nói đến đứa bé bị bỏ rơi đó, thật sự quá đáng thương”.
“Không hẳn”, Tô Tích lắc đầu: “Nếu như không tráo nó cho nhà Nam Cung thì nó sẽ bị đưa đến nhà tình thương, mà điều kiện ở đó thì cậu biết đấy, chắc đứa bé không sống nổi quả ba ngày”.
“Ý mình là… Bạch Tinh Nhiên nhìn Tô Tích nói: “Tớ nghi đứa bé đó bị Bạch Ảnh An hại chết”.
“Không phải chứ? Cô ta to gan vậy sao?”.
“Vì danh lợi của bản thân, mẹ con họ có gì mà không dám làm chứ”, Bạch Tinh Nhiên chua sót nói.
Lúc đầu cô không tin Bạch Ảnh An sẽ đối xử tốt với con cô, hôm sinh nghe thấy Bạch Ảnh An và Hà Linh nói chuyện xong, càng khẳng định Bạch Ảnh An là loại người đó.
“Cho nên, mình thấy đứa bé này rất đáng thương, cũng coi như là chết thay cho con mình”, Bạch Tinh Nhiên ngước mặt lên nhìn Tô Tích: “Nhưng chuyện này cậu đừng nói với Kiều thiếu gia nhé, tránh anh ấy lại nói với Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân sẽ đau lòng chết mất”.
Con ruột bị vợ mình giết chết, cô nghĩ Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ đau lòng.
Tô Tích cạn lời đảo mắt ngán ngẩm: “Xem kìa, qua lâu vậy rồi, mà cậu vẫn quan tâm anh ta nhỉ”.
“Mình… mình chỉ thương anh ấy, mình cảm thấy anh ấy sẽ không chịu được đả kích này”, Bạch Tinh Nhiên biện hộ.
Mặc dù đó chỉ là một đứa bé bị bỏ rơi, là một con bệnh đã định sẵn sẽ không sống được, hơn nữa còn không liên quan gì đến cô, nhưng sau khi nghe tin đứa bé mất, Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô trước giờ rất thích trẻ con, sợ nhất là nghe thấy chuyện trẻ con bị tổn hại.
“Được rồi, cậu yên tâm đi, anh ta có thể cho phép cậu sinh đứa bé này ra, chắc là đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước rồi”. Tôi Tích vô vào mu bàn tay của cô: “Ngược lại là cậu, sắp kết hôn rồi, đừng vì những chuyện này mà tổn hại đến tinh thần. Nếu đã quyết định giá đi, thì hãy gả cho hẳn hoi, chuẩn bị tốt cho hôn lễ, mình sẽ cùng tìm con giúp cậu, sớm muộn gì cũng tìm được thôi”.
“Cảm ơn cậu”, Bạch Tinh Nhiên cảm kích nói với Tô Tích.
Cô ấy lắc đầu: “Mình cũng chỉ là cố hết sức thôi, nhưng khả năng của mình có han”.
“Mình hiểu”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Đương nhiên cô biết Tô Tích không phải thánh nhân, thực tế là nếu không có sự hỗ trợ của Kiều thiếu gia cô ấy cũng chẳng giúp được bao nhiêu, mà quan hệ giữa cô ấy và Kiều thiếu gia lại rất nhạy cảm.
Từ nhà tang lễ trở về, Nam Cung Thiên Ân bước vào phòng khách thì nhìn thấy lão phu nhân đang ngồi trên sofa phòng khách, liền bước tới ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện bà ta.
Nhìn vẻ đau lòng trên gương mặt lão phu nhân, anh cúi đầu, mặt áy náy nói: “Bà nội, cháu xin lỗi”
Lão phu nhân ngẩng mặt lên nhìn Nam Cung Thiên Ân, mặc dù trong lòng có trách móc có oán giận, nhưng có thể thấy Nam Cung Thiên Ân còn buồn hơn, còn đau khổ hơn bà ta.
Những lời trách móc không nỡ nói ra,
cuối cùng bà ta chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Mọi chuyện đã xong xuôi chưa?”.
“Xong rồi ạ”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
Lão phu nhân “ừ một tiếng rồi nói: “Nếu đã xong rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi, tránh để cơ thể mệt quá rồi lại phát bệnh”.
Nam Cung Thiên Ân không ngờ lão phu nhân không hề trách móc một lời nào, anh kinh ngạc nhìn bà ta: “Bà nội, bà không trách cháu ạ?”.
Lão phu nhân cười khổ: “Trách có tác dụng gì? Đứa bé cũng chẳng sống lại được, đừng nghĩ nhiều nữa, về phòng nghỉ ngợi đi”.
Nam Cung Thiên Ân dần yên tâm hơn, gật đầu: “Vậy cháu đi trước ạ, bà nội cũng giữ sức khỏe nhé”.