"Tiểu Tuyết, mợ thấy cháu đừng biết thì tốt hơn, dù sao thì bà ngoại cháu thương cháu thế, còn thương hơn cả cháu nội ruột của mình.
Mợ biết tình cảm của cháu với bà cũng thân thiết hơn bất kì người thân nào, cho nên để tránh đau lòng, vẫn là...".
"Mợ ơi không sao đâu, mợ nói đi".
Trâu Tố lại do dự một lúc mới nói:
"Năm ấy cũng không biết tại sao có một thương nhân giàu có đột nhiên đến nhà cậu mợ, nói là muốn mua căn nhà của cậu mợ, hơn nữa còn chấp nhận mọi giá.
Cháu biết đấy, bà ngoại cháu có tình cảm với căn nhà đó, dù đối phương trả bao nhiêu cũng
không chịu bán.
Sau đó thương nhân giàu có kia nổi điên, dùng đủ loại thủ đoạn đê hèn ép bà ngoài cháu thỏa hiệp.
Bà ngoại cháu tức giận chạy lên tầng 3, uy hiếp họ nếu còn ép bà thì bà sẽ nhảy xuống, kết quả thương nhân giàu có kia căn bản không bận tâm sự uy hiếp của bà, ép bà nhảy xuống luôn.
Đáng buồn là bà ngoại cháu ngã bị thương tích nặng, sau khi được đưa vào viện, thương nhân giàu có kia vẫn không tha cho bà, chỉ vì sợ sau khi bà khỏi bệnh thì sẽ tiếp tục gây rối nên sai người lén lút giết chết bà trong viện, vậy đó, bà ngoại cháu...".
Trâu Tố không nói tiếp nữa, nước mắt nhạt nhòa nơi khóe mắt, lắc đầu:
"Đồ khốn đó... quá ác...".
"Còn lén lút chạy đến viện giết
chết bà ngoại ư?", Bạch Tinh Nhiên sững sờ lấm bấm.
"Đúng đó, nếu không thì sao cậu ta lại chịu đền nhiều tiền cho nhà cậu mợ vậy chứ? Lúc ấy căn nhà chỉ có giá thị trường là 500 nghìn tệ, thế mà cậu ta lại đền cho nhà cậu mợ căn biệt thự mấy chục triệu".
Lòng bàn tay Bạch Tinh Nhiên dần siết lại thành đấm, gần như không thế tin được điều mình nghe thấy, cô tưởng Nam Cung Thiên Ân chỉ ép bà ngoại nhảy lầu, không ngờ lại còn đuối đến viện diệt khấu...
Một lúc lâu cô mới nhìn Trâu Tố, run giọng hỏi:
"Những việc này... là thật cả ư?".
"Đúng vậy", Trâu Tố gật đầu, nói:
"Mợ biết cháu nghe được chắc chắn sẽ tức giận, sẽ đau lòng nên mới không dám nói với cháu".
Lại im lặng một lúc lâu, ánh mắt Bạch Tinh Nhiên nhìn Trâu Tố lạnh dần:
"Vậy nhà mợ thì sao? Thế mà lại để anh ta đạt được mục đích vậy sao? Bán nhà cho anh ta? Thậm chí không trừng phạt gì anh ta sao?".
"Tiểu Tuyết...", Trâu Tố tránh ánh mắt trách cứ của cô, hơi khó xử nói:
"Lúc ấy chủ yếu là vì khoản tiền đền bù cậu ta cho cao quá, ý của cậu cháu là dù chúng ta biết cậu ta giết chết bà ngoại cháu, nhưng không có chứng cứ căn bản không làm gì được người ta.
Dù có chứng cứ khiến cậu ta vào tù thì chúng ta cũng không có lợi ích gì, chi bằng...".
"Chi bằng nhận biệt thự mấy chục triệu của anh ta, kiếm một món hời đúng không?", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta.
"Tiểu Tuyết, cháu đừng nói khó nghe vậy chứ, thực ra cậu cháu nói đúng, dù cậu mợ tống cậu ta vào tù thì với quan hệ và ô dù hùng hậu của cậu ta chắc chắn cũng sẽ được thả ra sớm thôi, hơn nữa người có tính cách ác độc như cậu ta, sau khi ra chắc chắn sẽ không tha cho cậu mợ.
Chi bằng nhận biệt thự của cậu ta, thay đổi vận mệnh nghèo mấy đời của nhà họ Chu".
Mặc dù Bạch Tinh Nhiên tức đến mức nghiến răng, nhưng cô biết rõ tính của cậu mợ thích an nhàn của cô, đừng nói là mấy chục triệu, dù là mấy triệu thì họ cũng sẽ chọn giải
quyết riêng việc này.
Nếu không làm vậy thì cậu mợ hiện tại sao có thế thay đổi hình tượng năm xưa, trở nên giống quý bà chứ?
Đây là quyết định của cậu, hơn nữa đã qua nhiều năm thế rồi, cô còn có thế nói gì đây? Ngoài việc chấp nhận sự thật còn có lựa chọn gì chứ?
Cô nhắm mắt, đau đớn hít nhẹ một hơi nói:
"Làm ơn dừng xe”.
"Tiếu Tuyết, cháu muốn làm gì? Đây là vùng thôn quê hoang vắng, hơn nữa sắp mưa rồi, đế mợ đưa cháu về đi".
"Không cần, làm ơn dừng xe", cô nói với vẻ mặt lạnh tanh.
Trâu Tố nhìn bầu trời xám xịt một cái, không tiếp tục giữ cô lại, nói với lái xe:
"Bác tài, làm ơn dừng xe ở ven đường một lát".
Tài xế đạp phanh đỗ xe ở ven đường rất nhanh, Trâu Tố kéo tay Bạch Tinh Nhiên, nói một cách quan tâm:
"Tiếu Tuyết, mợ biết chắc chắn cháu sẽ giận mợ với cậu cháu, nhưng không thế vì giận dồi mà làm ảnh hưởng tình cảm, nếu đã về Yên Thành rồi thì rảnh hãy đến nhà cậu ăn bữa cơm, hoặc là ở nhà cậu mấy ngày được không? Trong nhà dù sao cũng tiện hơn khách sạn".
"Không cần, cháu ở ngoài tốt lắm", đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rồng từ chối xong thì đấy cửa xe xuống xe.
"Một mình phải cẩn thận đó, đừng ở ngoài lâu quá, biết không?", Trâu Tố nói lời này đồng thời dùng tay ra hiệu cho tài xế lái xe.
Sau khi xe khởi động lại, bà ta mới âm thầm thở phào, may quá, suýt nữa thì bà ta không trụ được nữa.
Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại trong túi xách ra gọi vào một số, điện thoại vang mãi mới có người bắt máy, là giọng một thanh niên:
"Bà Chu, chào bà, tìm Lâm thiếu gia có việc gì sao?".
Trên mặt Trâu Tố bỗng chốc phủ lên nụ cười nịnh nọt, cười ha hả nói:
"Trợ lý Hà à? Xin hỏi Lâm thiếu gia có đó không?".
"Lâm thiếu gia đang họp ở tòa thị
chính, có việc gì nói với tôi là được".
"ờ...”, Trâu Tố nghĩ một lúc, nói:
"Vậy phiền cậu chuyển lời cho Lâm thiếu gia, cứ nói là tôi đã làm xong việc theo lời dặn của cậu ấy rồi".
"Được, tôi sẽ chuyển lời cho cậu
ấy", trợ lý Hà nói xong thì dập máy.
Sau khi dập máy, Trâu Tố cười mỉa mai với màn hình điện thoại, rồi mới nhét điện thoại vào túi.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên xuống xe thì lững thững đi ở ven đường như người mất hồn, cũng chẳng buồn đế ý việc sắp mưa.
Trong đầu cứ lặp lại lời Trâu Tố nói, nỗi hận với Nam Cung Thiên Ân mãi mới đè xuống được lại lần nữa
trào dâng trong lòng.
Đây chính là mục đích mình đến Yên Thành ư? Để làm rõ tình hình, đế khiến bản thân hận Nam Cung Thiên Ân hơn? Vậy giờ thì sao? Cuối cùng mình hài lòng chưa?
Chỉ có điều... cô lúc này ngoài hận ra thì nhiều hơn cả là thất vọng và đau lòng, thế này thực sự có ý nghĩa ư?
Cô nhắm mắt, đế mặc nước mắt lăn dài trên má, hòa với mấy giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống.
Trời cuối cùng cũng bắt đầu đổ mưa, rơi xuống mặt, xuống đầu cô, lạnh như băng, dần dần quần áo trên người cũng bắt đầu ẩm ướt.
Bị nước mưa lạnh băng làm ướt, Bạch Tinh Nhiên hơi tỉnh táo lại, hai tay cô bảo vệ bụng mình theo bản năng, trong lúc đau lòng thế này vậy mà cô còn có thế nghĩ đến việc bảo vệ đứa con này.
Mà điều kiện tiên quyết bảo vệ đứa con này là bảo vệ tốt bản thân cô, không đế mình ngấm nước mưa cảm lạnh.
Chỉ là đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài hai hàng cây xanh mướt trên đường ra thì chỉ có cây nông nghiệp, đến cả một chỗ trú mưa cũng không có.
Cô tăng nhanh tốc độ bước về phía trước, cơ thế len lỏi trong màn mưa, trên người đã ướt sũng.
Rẽ vào khúc cua, đưa mắt nhìn phía trước vẫn là cây xanh và cây
nông nghiệp, cô thất vọng, cũng không tiến nhanh về phía trước nữa.
Trên mặt ngoài nước mưa ào ào đổ xuống không ngừng còn có nước mắt, cô lại không hề để ý bản thân mình lúc này nhếch nhác thế nào!
Phía trước có một chiếc xe vans lái đến, một gã đàn ông đê tiện vươn ra khỏi cửa sổ huýt sáo với cô, cô bị dọa cho hết hồn, vội vàng đi nhanh hơn.
Lúc này cô mới giật mình nhận ra nơi này đúng là hoang vắng thật, đến cả xe đi ngang qua cũng ít, taxi thì càng không thế có.
Cô bắt đầu hối hận việc vừa nãy mình xốc nổi xuống xe, dù thế nào cô cũng nên về đến trung tâm thành phố rồi mới xuống xe mới đúng.
Cô vừa đi vừa moi điện thoại trong túi xách ra, song lấy điện thoại ra thì mới phát hiện mình căn bản chẳng có ai đế nhờ giúp đỡ, ở cái nơi từ lâu đã trở nên xa lạ với cô này, cô có thế tìm ai chứ? Ngoài Nam Cung Thiên Ân ra cô còn có thế tìm ai?
Không, cô không thể tìm anh, dù cô chết ở đây cũng sẽ không đi tìm hung thủ giết người lạnh lùng vô tình kia!
Cô đứng dưới gốc cây, nước mưa len qua tán cây rơi xuống tóc, xuống người cô, hai tay nắm điện thoại không biết vì lạnh hay kích động mà không ngừng run rẩy.
Chiếc xe vans vừa nãy lại vòng về trước mặt cô, gã đàn ông đê tiện vừa nãy thò người ra, sau khi giật điện
thoại của cô thì hú lên một tiếng lái xe bỏ chạy.
Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho ngu người, sau đó gào thét đuổi theo:
"Trả điện thoại cho tôi... khốn kiếp...".
Song, chiếc xe lại nhanh chóng lái khỏi tầm mắt cô.
Đó là chiếc điện thoại trước đây Nam Cung Thiên Ân tặng cô, bản giới hạn nạm kim cương ngoại nhập, cô không tiếc chiếc điện thoại đắt đỏ, cũng không phải lưu luyến tâm ý của Nam Cung Thiên Ân, mà là không có điện thoại thì cô càng không có cách nào rời khỏi đây!
Mà lúc này, buổi hội thảo mở ở tòa thị chính đã kết thúc, các doanh nhân lần lượt ra khỏi phòng họp.
Lúc Nam Cung Thiên Ân ra khỏi phòng họp cùng với mọi người, nhìn từ xa đã thấy hướng cửa ra đại sảnh, trợ lý của Lâm An Nam đang ghé vào tai anh ta nói nhỏ cái gì đó, mà sắc mặt Lâm An Nam lại hơi thay đổi, sau đó vừa gọi điện vừa sải bước đi về phía cửa tòa thị chính.
Trợ lý Nhan đi từ hướng khác đến, gật đầu chào hỏi với các doanh nhân xong thì ghé vào tai Nam Cung Thiên Ân nói nhỏ:
"Thiên Ân thiếu gia, vừa nãy tôi nghe thấy trợ lý của Lâm thiếu gia nhắc đến tên của thiếu phu nhân với anh ta, Lâm thiếu gia vừa nghe xong thì ngay lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh".
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi thay đổi, sau đó nói với mấy doanh nhân bên cạnh tiếng xin lỗi, vừa nhận
điện thoại trợ lý Nhan đưa vừa đi về phía ghế nghỉ ngơi.
Anh bấm gọi số của Bạch Tinh Nhiên, nhưng chỉ được báo tắt máy.
Tắt máy? Anh nhớ mình ngày trước khi quẳng điện thoại bản giới hạn cho cô, ép cô đổi cái mới có từng nhắc cô, dù lúc nào cũng phải mở máy vì anh.
Mà bao ngày qua mặc dù anh gọi cho cô rất ít, nhưng chưa bao giờ hiến thị tắt máy.
Anh nhìn bên ngoài đang đổ mưa, lúc này sao cô lại tắt máy? Không có lí do gì hết.