túc: “Cả đời này em chỉ có một lần cưới, cho nên chiếc nhẫn này rất quan trọng đối
với em”.
Nghe cô nói vậy, Kiều Phong rất muốn nói với cô, đừng tìm nữa, cặp nhẫn này thực
ra là anh ấy mua đại ở một tiệm vàng, chứ không phải là nhẫn cưới gì cả. Nhưng
anh ấy không thể nói như thế, vì anh ấy không muốn mất cô.
Không ngờ cô lại quan tâm chiếc nhẫn này như vậy, Kiều Phong bất giác dùng tay
vẫn về chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, trong lòng vừa phức tạp vừa thấy ấm
áp.
Kiều Phong năm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi kéo cô lại, hôn lên môi cô một cái:
“Đừng lo lắng, tối nay về anh sẽ tìm cùng em, giờ đưa Văn Nhiên đi học đã được
không?”.
Nghĩ đến Tiểu Vãn Nhiên sắp muộn học, cô cũng sắp muộn giờ đi làm, Bạch Tinh
Nhiên đành gật đầu, cùng hai người họ ra khỏi nhà.
Cả quãng đường Bạch Tinh Nhiên đều nghĩ về chiếc nhẫn, rõ ràng hôm đó cô đã đặt
chiếc nhẫn vào trong túi trước khi rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung Thiên
Ân, sao lại đột nhiên không thấy đâu nhỉ? Lẽ nào cuối cùng đặt tài liệu vào trong
túi lại làm rơi chiếc nhẫn sao? Nếu thật là như vậy, thi chắc đã bị cô lao công quét
vào sọt rác rồi nhỉ
Càng nghĩ càng sốt ruột, Bạch Tinh Nhiên đến công ty đặt túi xách xuống lập tức
cầm điện thoại đi đến phòng tiếp khách.
Trợ lý Nhan từng cho cô số điện thoại cá nhân của Nam Cung Thiên Ân, nhưng trợ
lý Nhan đã dặn cô rất nghiêm túc rằng không được cho người khác số của anh ấy,
vì Thiên Ân thiếu gia không muốn bị làm phiền.
Anh bận như vậy, không biết giờ gọi điện đến có làm phiền đến anh không nhỉ?
Liệu có khiến anh tức giận không?
Thôi kệ, tìm chiếc nhẫn mới là quan trọng, cô cắn răng mạnh dạn gọi vào số của
Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại reo lên một lúc, rồi mới vang lên giọng nói lạnh nhạt của Nam Cung
Thiên Ân: “Y tiểu thư, có chuyện gì không?”.
Giọng nói lạnh nhạt quả đi, là đang làm phiền anh làm việc sao? Bạch Tinh Nhiên
bất giác hơi rùng mình, lập bắp nói: “A lô… Chào buổi sáng… Thiên Ân thiếu gia,
tôi tim anh là có chút chuyện.
“Chuyện gì vậy?”.
“Là thế này… hôm đó tôi bị thương ở chỗ anh nên khi bôi thuốc đã tháo nhẫn ra,
tôi nhớ rõ ràng đã lấy giấy gói chiếc nhẫn lại rồi cất vào túi xách, nhưng giờ…
không tìm thấy đâu cả, cho nên tôi muốn hỏi anh… anh có nhặt được chiếc nhẫn
của tôi không”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, sợ anh không vui nên lại bổ sung một
câu: “Tôi xin lỗi… tôi không có ý gì cả, tôi cũng biết Thiên Ân thiếu gia có nhiều
tiền đến mức có thể mua được cả mấy nghìn mấy chục nghìn xe tải chở nhẫn,
không bao giờ thích chiếc.
“Nếu biết rồi sao còn hỏi?”.
“Tôi xin lỗi…
Nam Cung Thiên Ân còn dửng dưng buông một câu: “Mà tôi thấy nhà cô cũng có
điều kiện, cũng có thể mua được cả xe nhẫn đó, đi mua một chiếc là được mà?”.
“Đó là nhẫn cưới của tôi, tiền cũng không mua được” Bạch Tinh Nhiên vội vàng
chêm vào một câu.
Phía đầu dây bên kia im lặng, Bạch Tinh Nhiên không biết trong lòng anh đang
nghĩ gì, nghĩ bụng nếu cứ như thể cúp máy thì hơi không cam tâm, thế là e dè yêu
cầu: “Thiên Ân thiếu gia, phiền anh giúp tôi hỏi cô lao công xem có nhặt được
không, chỉ hỏi chút là được, xin anh đấy”.
Sau khi im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng lên tiếng: “Được, tôi sẽ hỏi
giúp cố”.
“Cảm ơn Thiên Ân thiếu gia, cảm ơn anh ạ, Bạch Tinh Nhiên vui mừng nói.
Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, đang định rời khỏi phòng tiếp khách, vừa quay
người đã suýt nữa đâm sầm vào tổng giám đốc Trương phía sau.
Cô giật mình, sau khi nhìn rõ ông ta liền lên tiếng quở trách: “Sếp Trương, anh có
thể đừng lần nào cũng nấp sau lưng người khác như vậy không, giật hết cả mình”.
Ông ta không hề quan tâm sự bất mãn của cô, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vừa rồi là cô
nói chuyện điện thoại với Thiên Ân thiếu gia sao?”.
Giọng điệu khách sáo cung kính như vậy, không hề giống với kiểu có tiến triển!
“Đúng vậy, hỏi anh ấy chút chuyện, sao vậy sếp Trương?”.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi”, ông ta nghi hoặc quay người đi khỏi.
Từ sau khi phát bệnh cân Chu Chu bị thương, thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối
với cô ta cũng có chuyển biến mới.
Sự thay đổi của anh cũng khiến bản thân Chu Chu cảm nhận được, trong lòng
đương nhiên vừa cảm thấy an ủi vừa vui mừng rồi, không ngờ sau vụ phát bệnh
khủng khiếp đó lại có được thu hoạch như vậy, đây lẽ nào là trong họa có phúc mà
người ta vẫn nói sao?
khó khăn lắm mới chờ được đến khi Nam Cung Thiên Ân thay đổi thái độ, cô ta
đương nhiên nằm chắc cơ hội này để lấy lại được trái tim của anh.
Khi sắp tan làm, cô ta đến phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung
Thiên Ân đúng lúc đi ra từ phòng họp. Cô ta thân mật đón: “Thiên Ân, anh họp
xong rồi à, chắc mệt lắm nhỉ?”.
“Cũng bình thường”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta: “Sao em đến đây thế?”.
“Em nghe nói anh họp hành suốt từ trưa đến giờ, nên muốn đến kéo anh về đây”,
Chu Chu đi đến, chỉnh lại cà vạt trước ngực anh quan tâm nói: “Đừng để mệt quá,
anh chú ý sức khỏe vào”.
“Anh biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Nếu biết rồi thì giờ thu dọn đồ đạc rồi về với em, chúng ta cùng đi ăn cơm rồi đi
mua sắm được không?”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, Chu Chu lại liên tục giục: “Thiên Ân, chúng ta
đã lâu lắm không đi mua sắm, với lại em đã từ nhà tổ đến đây rồi, anh nỡ từ chối
em sao?”.
“Không, anh chỉ là đang nghĩ xem nên sắp xếp công việc phía sau như thế nào”,
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười.
“Chuyện này dễ ấy mà, trợ lý Nhan của anh chẳng phải là đa zi năng sao? Để cô ấy
giúp anh là được rồi”, nhắc đến trợ lý Nhan, trong lòng Chu Chu cảm thấy có hơi
không bình thường. Người ta vẫn đồn giữa Nam Cung Thiên Ân và trợ lý Nhan có
quan hệ, là một người vợ như cô ta đương nhiên cũng đã nghe thấy từ lâu.
Chỉ là trợ lý Nhan là người được Nam Cung Thiên Ân vô cùng tin tưởng, mà mối
quan hệ giữa cô ta và Nam Cung Thiên Ân lại luôn lạnh nhạt, nên cũng không dám
làm gì cô ấy cả.
g y
Chờ sau khi cô ta làm cho Nam Cung Thiên Ân được vui, tình cảm với anh được tốt
lên, người đầu tiên cô ta cần xử lý đó chính là trợ lý Nhan.
Nam Cung Thiên Ân quả nhiên quay người đi đến bên cạnh chiếc bàn trong phòng
làm việc, cầm điện thoại lên gọi vào số của trợ lý Nhan, bảo trợ lý Nhan sắp xếp đẩy
toàn bộ công việc của chiều nay sang ngày mai. Cúp điện thoại xong, anh mỉm cười
dịu dàng nói với Chu Chu: “Đi thôi”.
Chu Chu hứng khởi gật đầu, khoác cánh tay anh đi ra phía thang máy.
Đứng trong thang máy, Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chu Chu
trong gương, đột nhiên nhớ đến cảnh Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho Kiều Phong,
cũng với vẻ ngọt ngào như vậy hạnh phúc như vậy.
Anh quyết định thử đón nhận Chu Chu, không phải vì anh cần cô ta một cái nên
cảm thấy áy náy, mà thật lòng muốn nghe lời người khác từ bỏ quá khứ, trân trọng
người trước mắt. Anh không biết bản thân mình có thực sự làm được không, nhưng
anh sẽ cố gắng, cố gắng hết sức thay đổi bản thân
Kiều Phong vẫn như thường lệ đi đón Bạch Tình Nhiên và Tiểu Vẫn Nhiên, khi
đang định về nhà đột nhiên nhận được điện thoại của nhà hàng bảo anh đến nhà
hàng một chuyến
Kiều Phong quay lại nhà hàng xử lý chuyện gấp, Bạch Tinh Nhiên liền đưa Tiểu
Văn Nhiên ăn tối luôn ở trong nhà hàng.
Sau khi ăn tối xong, Tiểu Văn Nhiên không chịu ở trong nhà hàng nữa, Bạch Tinh
Nhiên đành đưa cô bé đến siêu thị gần đó chơi tiện thể mua chút đồ dùng cho gia
đình.
“Dạo này có nhiều người xấu bắt cóc trẻ em, con nhất định phải đi theo sát mẹ biết
chưa?”, Bạch Tinh Nhiên bế cô bé ngồi vào trong xe đẩy.
“Nhưng con muốn tự đi mua đồ cơ”, Tiểu Văn Nhiên trề môi lên kháng nghị.
“Con muốn mua gì thì bảo mẹ, em sẽ đưa con đi mua”.
“Con muốn mua đồ ăn vặt, mua thật nhiều đồ ăn vặt”.
“Không được, em bé ngoan là không ăn vặt đầu”.
Chiếc miệng nhỏ của Tiểu Văn Nhiên lại trề ra: “Chẳng vui gì cả, biết thế không đi
với mẹ rồi”.
“Không đi cùng mẹ, thế con thích đi với ai?”.
“Đi cùng bố, bố nói em bé ngoan cũng có thể ăn chút đồ ăn vặt”.
Bạch Tinh Nhiên bị cô bé làm cho phì cười, giơ tay lên véo má cô bé một cái: “Cái
đồ, còn biết mặc cả với mẹ nữa, thôi được, con muốn ăn gì?”.
“Yeah! Con muốn ăn bim bim, con muốn ăn cả pudding nữa…!”, Tiểu Vãn Nhiên
vui mừng nói.
“Thôi được, vậy chúng ta đi tìm pudding và bim bim nào”, Bạch Tinh Nhiên đẩy cô
bé về phía khu đồi ăn vặt